Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3AwcPHDzje
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ghé sát vào tai bà, cười lạnh:
“Mẹ ơi, chẳng phải mẹ muốn chết sao? Con chỉ giúp mẹ đạt được ước nguyện thôi mà.
Sao phải trốn, chết sớm còn xuống gặp bố cho kịp chứ.”
Nhìn thấy sự điên loạn trong mắt tôi, mẹ tôi sợ đến mức liên tục cầu xin tha mạng.
“Không, mẹ không muốn chết!
Con dừng tay đi! Mẹ còn trẻ, mẹ không muốn chết đâu!”
Tôi giữ chặt cổ bà, lắc điên cuồng.
“Thật không? Lại không muốn chết nữa à?
Đừng bảo lại lừa con nữa nhé?
Mẹ thích lừa con nhất, con không tin, tuyệt đối không tin!”
Mẹ tôi gào lên khản cả giọng:
“Thật mà! Mẹ bỗng nhiên lại không muốn chết nữa rồi.
Các con còn nhỏ, mẹ còn chưa được tận mắt nhìn thấy các con lập gia đình, mẹ không muốn chết mà, không muốn để lại nuối tiếc!
Tiểu Mỹ ơi, mẹ không chết đâu, mẹ muốn sống, muốn sống thật tốt!”
Tôi lắc thêm hai cái rồi từ từ buông cổ và tóc bà ra.
“Được thôi.”
Mẹ tôi ngồi phịch xuống đất, kinh hãi thở dốc liên hồi.
Thấy bà quý mạng đến thế, thậm chí còn nghi ngờ con gái ruột có thể thực sự giết chết mình.
Bấy nhiêu năm nay, một nửa số tiền tôi kiếm được đều đổ vào túi bà, nửa còn lại cũng dùng để nuôi Hàn Tiểu Lệ.
Ăn ngon mặc đẹp không thiếu thứ gì, lễ Tết quà cáp, tiền lì xì chẳng bao giờ thiếu.
Cả làng này nếu nói nhà ai có con gái hiếu thảo nhất, tôi đứng thứ hai thì chẳng ai dám đứng nhất.
Tôi dốc hết lòng hết dạ vì bà, vậy mà bà lại nghĩ tôi thật sự dám giết chết bà.
Không khỏi thấy xót xa trong lòng.
Có lẽ ích kỷ vốn là bản chất của bà, bà chưa bao giờ thật sự để tâm tới tôi, với Hàn Tiểu Lệ cũng vậy thôi.
Hàn Tiểu Lệ chưa chồng mà sinh con, chẳng qua chỉ để thỏa mãn cái tâm lý ham mê bắt kịp trào lưu, thích chuyện lạ của nó mà thôi.
Kiếp trước, Hàn Tiểu Lệ sinh con ở bên ngoài, đến cả ở cữ cũng là một tay tôi chăm sóc.
Tất cả việc chăm sóc Hàn Tiểu Lệ và đứa nhỏ đều dồn hết lên đầu tôi.
Nó thì chỉ biết chụp hình con rồi đăng lên mạng, chú thích: [Không muốn để con gái phải chịu khổ vì đàn ông tồi, không muốn để con phải chịu đủ ấm ức bên nhà chồng, vì thế chúng tôi chọn đi con đường không cha!]
Không ngờ đoạn video đó lại nổi như cồn, một đống người ở dưới bình luận tán thưởng, nào là không ngờ chị gái lại phóng khoáng đến vậy, chị đúng là hình mẫu lý tưởng các kiểu lời khen tràn lan.
Mẹ tôi thấy thế lại càng hăng máu.
Ngày nào cũng mày mò với cái app video ngắn, mơ tưởng xây dựng hình tượng để kiếm chút “lợi nhuận mạng”.
Tiếc là trình độ không tới, chẳng được bao lâu thì hết hot.
Mẹ tôi thì chỉ biết hô hào sinh con, đến lúc bảo trông con thì chạy còn nhanh hơn ai hết.
Bà còn đi khắp làng nói đứa bé là con tôi sinh ra, khiến dân làng xì xào bàn tán sau lưng, bảo tôi ra ngoài làm chuyện bậy bạ, đến mức mấy ông độc thân lớn tuổi trong làng cũng mò tới quấy rầy tôi.
Không những không giúp đỡ gì, mẹ tôi và Hàn Tiểu Lệ còn khuyên tôi “tìm đại một người mà lấy”, có đàn ông thì đỡ phải nuôi con một mình.
Nghĩ tới kiếp trước suýt bị người làng vùi dập trong bão dư luận, tôi liền cầm lấy tờ phiếu khám thai của Hàn Tiểu Lệ trên bàn, cắm đầu chạy ra gốc đa lớn giữa làng.
Hai mẹ con họ vẫn còn đang an ủi lẫn nhau, chẳng buồn để ý tới tôi đi đâu.
Đúng lúc này, các thím các bà trong làng đều đang tụ tập dưới gốc đa lớn để tán chuyện.
Tôi vừa đi vừa túm tóc mình, rồi tự tát vào mặt hai cái “bốp bốp”.
Sắp tới gần gốc đa, tôi còn chấm chút nước bọt bôi lên khóe mắt, quay mặt đi vừa đi vừa thút thít khóc nấc lên.“Ôi chà, đây chẳng phải là Tiểu Mỹ sao, mới về đã đi đâu thế con?”
“Sao thế, mới đánh nhau à? Sao lại ra nông nỗi này! Có chuyện gì ấm ức cứ nói với các thím, các thím nhất định đòi lại công bằng cho con.”
Tôi liếc mắt thấy mấy bà trong làng hớn hở vây quanh mình, khóe miệng khẽ cong lên.
Kiếp này, mặc kệ nó có sinh con hay không, tôi nhất định phải chiếm thế thượng phong về đạo đức trước, phải làm cho Hàn Tiểu Lệ mang tiếng xấu!
4
Tôi tự cấu mình một cái thật đau.
Khoé mắt vừa nóng lên, nước mắt lập tức trào ra.
“Sao lại khóc thế?”
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy, bị ai bắt nạt à? Nhìn con tội nghiệp quá, mau kể với các thím đi.”
Các bà xúm xít hỏi han, vừa kéo tôi ngồi xuống dưới gốc đa vừa không ngừng vỗ về.
Tôi làm bộ ngập ngừng khó nói, càng khiến mấy bà tò mò không chịu nổi, ai cũng muốn nghe ngóng đầu tiên.
Tôi hít sâu một hơi, các bà liền giương tai lắng nghe, mắt sáng rực nhìn tôi chằm chằm, đúng kiểu “nói đi, tụi này nghe đây.”
“Tôi chỉ dám kể cho các thím các bác nghe thôi, mọi người nghe rồi nhất định đừng truyền ra ngoài nhé, dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của em tôi.
Tôi cũng hết cách rồi, trong lòng thật sự uất ức, chỉ muốn tìm người tâm sự chút thôi.”
“Danh tiếng?” Bà ngồi đối diện tôi giọng lập tức đổi hẳn.
Nhìn thấy trong mắt bà bùng cháy ngọn lửa hóng chuyện, tôi suýt nữa thì bật cười.
Bà này là người nhiều chuyện nhất làng tôi.
Chuyện gì bà biết buổi sáng thì đến chiều cả làng đã biết.
Kiếp trước, khi đứa bé đứng tên tôi, tôi bế con về làng, bị các bà cô, bà dì trong làng mỉa mai, bóng gió không ít lần.
Thậm chí có người còn chửi sau lưng, bảo tôi là đồ lẳng lơ, ngu như heo, bảo tôi bất tài, đến đứa con cũng sinh ra rồi mà không giữ nổi đàn ông bên mình.
Bọn họ đồn rằng nhà tôi lấy lý do “không cha để con” chỉ là để giữ thể diện.
Thực tế tôi chỉ là loại “đồ cũ không ai cần”.
Người ngoài nói thế đã đành, đến Hàn Tiểu Lệ nghe được những lời đó cũng không hề bênh vực tôi, ngược lại còn hùa theo cùng họ lấy tôi ra làm trò cười, nhục mạ tôi.
Nó còn hùa theo: “Chị tôi ấy à, là do không học hành tới nơi tới chốn, tuổi còn trẻ mà đã phải đi làm thuê, không có thế giới quan đúng đắn nên mới dễ bị đàn ông lừa.
Bọn em cũng đâu còn cách nào khác, với điều kiện tuổi tác như chị ấy, dù không vướng con nhỏ thì cũng chẳng lấy được người tử tế. Giờ đã sinh con rồi, đâu thể nhét nó trở lại được, đành phải giúp chị ấy nuôi thôi.”
Khả năng nói dối trơ trẽn như thế, đến đời này tôi cũng không học nổi.
Nhìn mấy đôi mắt sáng rực tò mò trước mặt, trong lòng tôi cười lạnh.
Muốn Hàn Tiểu Lệ vừa được tiếng thơm vừa được lợi như kiếp trước? Đừng hòng!
Tôi thở dài một hơi thật nặng.
Sau đó nói luôn: “Em gái tôi, Tiểu Lệ, nó đang mang thai.”
Các bà tròn mắt kinh ngạc.
Tôi lại nói thêm: “Nó đòi sinh con rồi bắt tôi nuôi, tôi không đồng ý, mẹ tôi liền làm mình làm mẩy, không được thì quay sang đánh tôi.”
Các bà lại càng kinh hãi, hít mạnh một hơi.
“Không thể nào?!”
Tôi xòe tờ phiếu khám thai của Hàn Tiểu Lệ ra.
“Ôi giời, hóa ra thật đấy.”
Tôi ghé sát mặt, chỉ vào vết bàn tay đỏ lựng trên má mình.
“Các bác xem đi, đây là mẹ tôi đánh đấy.”
“Trời ơi, mẹ với em gái con bị làm sao thế không biết?
Em gái con chẳng phải còn đang học đại học à? Thế mà không lo học lại lo đàn ông trước.
Gọi nó là sinh viên đại học chứ nó học riết thành ngốc thật rồi à?”Tôi vừa lau nước mắt vừa nói:
“Ai mà chẳng thấy tiếc chứ, đại học là thời gian tốt nhất để học hành, hồi đó tôi nhường cơ hội đi học lại cho nó, ai ngờ nó không biết trân trọng.
Bây giờ thì cứ đòi sống đòi chết để sinh con, như bị ma ám vậy, khuyên thế nào cũng không nghe nổi…”
Các bà vừa nghe vừa xuýt xoa bàn tán.
Tán gẫu với các bác các thím một lúc, tôi quay người rút lui luôn.
Nhưng chỉ người trong làng biết thì chưa đủ.
Tôi không chỉ muốn làm ầm lên cho cả làng biết, mà còn muốn làm ầm đến tận nhà bạn trai của Hàn Tiểu Lệ là Trần Vân Lôi, làm ầm đến tận trường học của họ.
Tôi nhất định phải kéo cả cái mặt nạ đạo đức và thể diện của họ xuống, phải xé tan cái kiêu ngạo mà họ vẫn tự hào!