Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Sau khi say rượu, tôi đã có một đêm hoang đường với Giang Tầm – thái tử của giới thượng lưu Thượng Hải.

Vì áp lực tộc, tôi buộc phải đính hôn với anh, rồi sống chung.

Anh biết trong lòng tôi vẫn còn người khác.

nên anh hạ giọng dụ dỗ:

“Đừng nhớ nữa, phương diện đó của anh ta không đâu.”

Tôi: “…”

Giang Tầm nói tiếp:

anh ta đi vệ sinh, tôi đi theo xem rồi.”

Đúng là biến thái!

01

Sau lần tỏ tình thất bại thứ tám với Giang , tôi quyết định bỏ.

Anh là người tôi thích cấp ba.

đến nay, đã tròn bảy năm.

tôi sắp tốt nghiệp, rồi mỗi người một ngả.

Anh vẫn không chấp nhận tôi.

Dù không cam tâm, tôi cũng chẳng còn cách nào khác.

Trong lòng nghẹn một cục tức, tôi vào quán bar uống say.

Vừa uống vừa khóc.

Ai nhìn cũng biết tôi thất tình.

Ngoại trừ Giang Tầm, con chó này.

Anh tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi, lười biếng chống cằm:

“Sao ? Nhà em phá sản à?”

Tôi liếc anh một , chẳng buồn để ý.

Anh lại giật lấy ly rượu của tôi, giọng điệu có phần kiêu ngạo:

này nhé, em lấy anh đi. thái tử phi giới Thượng Hải. Dù nhà em có phá sản cũng không lo thiếu tiền tiêu.”

Ha ha.

Định vị bản thân là thái tử đúng là rõ ràng thật.

Thấy tôi vẫn không phản ứng, Giang Tầm cũng không nói nữa.

Anh lấy một ly khác, ngồi uống cùng tôi.

Uống đến cùng, cả hai đều say khướt.

Không biết là rượu loạn đầu óc, hay hormone lên tiếng.

Tóm lại, tôi đã ngủ với nhau.

Sáng sau.

Nhìn những dấu đỏ đầy người, tôi tức giận đá Giang Tầm một .

Anh không hề giận, còn thuận tay kéo tôi vào lòng.

Hơi thở áp phả bên tai tôi:

“Còn sức đá anh, xem ra tối qua vẫn chưa đủ mệt.”

Tôi cãi không lại, chỉ có phồng má giận dỗi.

Lúc này anh mới nhớ ra dỗ dành:

“Thái tử phi, đừng giận. Anh sẽ trách nhiệm.”

02

Ban đầu tôi nghĩ là “ trách nhiệm” của anh, cùng lắm là tiền, mua nhà mua xe.

Không ngờ… là dẫn bố anh đến nhà tôi hỏi cưới.

Tôi đứng ở góc phòng, nghe người lớn bàn bạc, tay luống cuống.

cùng, hai bên đình chốt luôn hôn sự.

Còn bảo tôi sống chung , là bồi dưỡng tình cảm, quen cuộc sống hôn nhân.

Sau khi bố Giang Tầm rời đi, bố tôi lại.

Ông nghiêm :

“Vi Ninh, nhà họ Giang không phải người ta có đắc tội. Con đã dây vào cậu ta thì phải gánh hậu quả.”

Tôi đầu, không nói .

nắm tay tôi, giọng dịu dàng:

“Ninh Ninh, đừng sợ. Sau này nếu con ức , cứ về nói với . luôn đứng về phía con.”

Tôi vẫn đầu, cố kìm nước mắt.

Rồi quay người lên lầu thu dọn hành lý.

Sáng sau, Giang Tầm đến đón tôi.

Tôi mày tối sầm không muốn đi, anh vẫn cam giúp tôi xách đồ.

Ngồi trên xe, tôi cứ nhìn gương chiếu hậu, lưu luyến không thôi.

cùng, chiếc Maybach của anh chậm rãi vào chính căn hộ tôi đang ở.

Tôi ngơ ngác:

“Anh đến đây ?”

Giang Tầm cười với tôi:

“Về nhà chứ sao. Sau này anh ở với em. Giúp em chuyển đồ , tối anh quay lại chuyển đồ của anh.”

Ờ…

Sao lại có cảm giác mình rước rể về nhà vậy?

Không nghĩ nhiều, tôi nằm lì trên thảm phòng khách, không muốn nhúc nhích.

Giang Tầm bỗng bế tôi đặt lên sofa:

“Dưới đất lạnh, em lại dễ đau bụng kinh…”

Tôi gạt tay anh ra, lạnh nhạt nói:

“Đây là nhà tôi, sau này anh phải nghe tôi.”

Anh đầu.

“Tối nay anh ngủ phòng khách, tôi không quen ngủ chung.”

Anh vẫn đầu.

Ngoan ngoãn đến mức chẳng giống chút nào với lời đồn bên ngoài – nào là tính tình quái gở, thủ đoạn tàn nhẫn, lạnh như băng.

Một người đàn ông cao hơn mét tám đứng trong căn hộ nhỏ áp của tôi, trông thật không hợp chút nào.

Tôi cũng không định khó anh, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Đột nhiên cổ tay Giang Tầm nắm chặt.

“Trong lòng em… vẫn còn anh ta sao?”

Tôi ngơ ngác:

“Ai?”

Anh cau mày:

“Giang .”

À.

Người đàn ông tôi thích suốt bảy năm.

Bảy năm thanh xuân, sao có nói buông là buông?

Tôi không muốn trả lời, định rút tay về, nhưng anh càng nắm càng chặt.

Chưa kịp thoát ra đã anh kéo vào lòng.

Giọng anh khàn khàn bên tai tôi:

“Đừng nhớ nữa, phương diện đó của anh ta không .”

Tôi bực bội:

“Anh sao biết? Anh thử rồi à?”

Giang Tầm véo nhẹ tai tôi:

đó anh ta đi vệ sinh, anh đi theo xem.”

Biến thái thật sự!

03

Tôi hung hăng giẫm Giang Tầm một , cùng cũng thoát ra.

Rồi thẳng vào phòng tắm, khóa cửa.

Sau khi thấy an toàn, tôi lớn tiếng bên trong:

“Giang Tầm, anh tưởng mình giỏi lắm à?

Ra tay thì dữ dội, nhìn đồng hồ… hai giây rưỡi!”

Bên ngoài không có tiếng trả lời.

Chắc là tôi chọc tức bỏ đi rồi.

Tôi thong thả tắm rửa, dưỡng da cẩn thận, còn ngân nga hát.

Tâm trạng vô cùng tốt.

Hai tiếng sau, tôi mở cửa phòng tắm — đập vào mắt là một khuôn đen sì.

Theo bản năng, tôi biết mình nên .

Và tôi đã thật.

Nhưng sức lực nam nữ chênh lệch, tôi vẫn bắt lại.

Còn anh vác thẳng lên giường.

Tôi kéo chặt khăn tắm, cảnh giác:

“Anh đấy? Tôi không muốn!”

Khóe mắt Giang Tầm đỏ lên, dục vọng cuộn trào.

Tôi nắm áo anh, mong anh bình tĩnh.

Anh phớt lờ, một tay lấy điện thoại, tay kia siết chặt eo tôi, cười xấu xa:

“Ninh Ninh, tối nay ta bấm giờ nhé, xem rốt cuộc là bao nhiêu lần hai giây rưỡi.”

Lúc này tôi thật sự hoảng, giơ đá anh:

“Tôi đã nói rồi! Tôi không muốn!”

Nhưng Giang Tầm dễ dàng giữ lấy cổ tôi, chậm rãi vuốt ve…

Hơi thở áp lan tỏa trong không gian chật hẹp, nhịp thở của cả hai đều trở nên gấp gáp.

cùng, Giang Tầm chỉ khẽ hôn lên vành tai tôi.

Anh kéo chăn đắp kín tôi hơn, dịu giọng nói:

“Ngủ ngon. Anh ra sofa ngủ.”

Tôi cuộn mình thật chặt trong chăn, không nhịn mà nhỏ giọng nhắc:

“Anh có ngủ phòng khách, dì đã dọn sẵn rồi.”

Giang Tầm khựng lại một nhịp, thản nhiên đáp:

“Anh thích ngủ sofa.”

Đúng là người kỳ quặc.

04

Gần đây Giang Tầm đối xử với tôi khá lạnh nhạt.

Không còn dính lấy tôi, cũng ít nói chuyện hơn.

nhưng khi ngủ vẫn giám sát tôi uống một ly sữa nóng, giống hệt như gián điệp tôi phái sang.

Cố tình giữ khoảng cách, lại không nén quan tâm.

Chưa kịp nghĩ nhiều, tôi nhận một tin nhắn còn sốc hơn.

(bạn thân):

“Ninh Ninh! Giang công khai bạn gái rồi!”

Tôi:

“?”

:

“Anh ta chối cậu nhiều lần như , tớ còn tưởng anh ta là gay cơ…”

Ngay sau đó là một bức ảnh chụp chung.

Cô gái nhỏ nhắn tựa vào lòng Giang , dịu dàng đáng yêu.

Ánh mắt lạnh lẽo thường ngày của anh đã tan đi, chỉ còn lại sự áp.

Tôi lập tức trả lời:

“Rất xứng đôi, chúc phúc.”

Vừa gửi xong, đã điện tới:

“Bảo bối, cậu đừng buồn nhé. Ếch hai khó tìm, đàn ông hai thì đầy. Tớ thấy Giang cũng chỉ tầm thường thôi!”

Tôi đầu, phụ họa:

“Ừ, cũng thường.”

Người “tầm thường” ấy, chỉ là đã chối tôi tám lần.

Thấy tôi không vui, nhanh chóng đổi chủ đề:

“Tối nay ra Orange Bar uống nhé, không say không về!”

Chưa kịp chối, cô ấy đã cúp máy.

Tối đến, tôi đúng hẹn, nhưng không chỉ có mà còn một đám chị em nữa.

Họ đồng loạt xông lên, giữ tôi lại bắt uống rượu.

“Vi Ninh, uống đi, say rồi sẽ không buồn nữa.”

“Ninh Ninh, nay bọn chị em uống với cậu tới bến!”

“Một say giải ngàn sầu, phải tin!”

Thật ra tôi không buồn đến .

Nhưng khó chối lòng tốt của họ, tôi vẫn nhận lấy ly rượu.

Trong lúc nâng ly đổi chén, tôi dần say lúc nào không hay.

Mơ màng, tôi nghe ai đó điện Giang Tầm:

“Giang thiếu, vợ anh uống say rồi, mau đến đón cô ấy về đi.”

Hai mươi phút sau, tôi quả nhiên thấy Giang Tầm mày u ám đứng mình.

Tôi đứng không vững, lao tới túm lấy tay áo sơ mi trắng của anh, ức hỏi:

“Giang Tầm, dạo này sao anh chẳng thèm để ý tới tôi?”

Anh mấp máy môi:

“Anh…”

Không nghe rõ nói .

Nhưng anh ôm chặt tôi, gần đến mức có cảm nhận nhiệt độ cơ của nhau.

Không khí vốn dĩ rất mờ ám, vậy mà tôi lại… không thua kém, nôn ra.

Còn nôn thẳng lên quần tây của Giang Tầm.

Anh nhíu chặt mày, có vẻ tức giận.

Nôn xong tôi cũng tỉnh hơn một chút.

Giới thượng lưu Thượng Hải ai cũng biết vị thái tử này cực kỳ sạch sẽ.

Sợ anh nổi giận giữa chỗ đông người, tôi vội ngồi bệt xuống đất, khóc òa:

“Chồng ơi, em không cố ý đâu… hu hu hu…”

Giang Tầm sững người một chút, rồi kéo tôi đứng dậy:

Tùy chỉnh
Danh sách chương