Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
Không vì sao, cả ngày hôm nay tôi cứ cảm bất an.
Tim cứ đập thình thịch, như nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiết cuối cùng, tôi gục xuống bàn thiu thiu ngủ.
Lại mơ chị.
Trong mơ, chị toàn thân đầy máu, có ánh mắt vẫn ấm áp như xưa.
Chị mỉm cười nói với tôi:
“Tiểu Viên, nhớ chị đấy.”
Tôi giật tỉnh giấc, mới phát hiện mọi người đều đang nhìn tôi.
Bạn cùng bàn lo lắng nhìn tôi:
“Cậu vừa nói mớ đấy, to lắm.”
Tôi lau mồ đồi trên trán, xách cặp sách lao ra khỏi lớp trước sự chứng kiến của mọi người.
Lúc trong lòng tôi có một suy nghĩ:
Tôi gặp chị.
Ngay lập tức.
5.
Khi tôi như bay về , đến ngã tư cuối cùng.
Một xe tải vốn đang đỗ bên đường bỗng khởi động, lao thẳng về phía tôi.
Tôi không kịp đề phòng, trơ mắt nhìn xe tải nặng nề lao tới trong chớp mắt.
Tôi sắp c.h.ế.t rồi sao?
ngờ ngay sau đó, xe tải bỗng dừng lại một giây.
Ngay khoảnh khắc đó, một lực mạnh phía sau ập đến, đ.â.m mạnh lưng tôi, đẩy tôi ra khỏi vùng nguy hiểm.
Tôi ngã nhào xuống đất, quay đầu nhìn lại.
Nhưng phía sau tôi trống không.
Những người đứng xem gần cách tôi mười mét.
đã cứu tôi?
Tôi theo bản năng sờ mặt, lại đầy nước.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, trời mưa sao? Nước ở đâu ra?
Có người đến đỡ tôi dậy:
“Ôi chao, cô bé , sợ đến khóc rồi.”
Lúc tôi mới phát hiện, không bao giờ nước mắt tôi đã rơi lã chã.
Ngay cả bản thân tôi không tại sao lại khóc.
Đúng lúc , tiếng hét thất thanh vang xa:
“Có người nhảy lầu!”
Tim tôi như ngừng đập.
Sau đó tôi bật dậy, về phía .
6.
Dưới lầu tôi đông nghịt người.
Có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, có người ồn ào gọi báo cảnh .
Tôi run rẩy chen đám đông, một bà cô khó chịu cằn nhằn:
“Chen cái chen? Xem náo nhiệt phân trước sau chứ?”
Tôi không rảnh để ý, tay chân tôi mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.
Mọi thứ dường như vô lý nhưng trong lòng tôi mơ hồ có một giọng nói vang :
“ không còn chị gái nữa rồi.”
Đột , chị đập mắt tôi.
Chị mặc váy yêu thích , nằm đó.
Tứ chi vặn vẹo một cách kì dị.
Mái tóc đen dài mượt dính đầy m.á.u và óc.
Tôi từng bước tiến lại gần chị, quỳ xuống đất.
Tôi khẽ gọi, sợ làm chị giật :
“Chị , tan rồi.”
“Chị , sáng nay chị nói với ?”
“Chị , Chu Ninh Hoa mua quà sinh nhật cho chị, anh ấy bảo nói với chị, hẹn gặp chị ở Hồ Vị Danh.”
“Chị , chị đừng ngủ nữa, nói chuyện với .”
“Chị …”
Không lúc nào, những người xung quanh dần im lặng, không chụp ảnh quay phim nữa, không bàn tán xôn xao nữa.
Bà cô khó chịu lúc nãy không nhịn được khẽ vỗ vai tôi:
“Cô bé… cháu…”
Đúng lúc , tiếng hét thất thanh vang : “ Xu!”
Hai bóng người quen thuộc lao tới, loạng choạng ngã xuống.
Là bố mẹ.
Họ trừng mắt nhìn t.h.i t.h.ể của chị, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt rất kì lạ.
Hình như đó không là đau buồn, là… sợ hãi.
Mẹ gần như phát cuồng:
“Sao lại là Xu?!”
“Rõ ràng…”
Lời nói đến đây đột ngột dừng lại, toàn thân mẹ run bần bật, một lúc sau, một dòng nước ấm chảy ra dưới thân bà ta.
Mẹ són ra quần rồi.
7.
Cảnh nhanh chóng phong tỏa hiện trường.
Tôi và bố mẹ vừa về đến , đã có cảnh đến.
Họ trước tiên hỏi han một số thông tin theo thủ tục, sau đó dò xét nhìn tôi:
“Nghe nói chiều nay cháu đột ra khỏi lớp ?”
“Tại sao?”
“Rõ ràng chưa đến giờ tan ?”
Tôi ngẩn ra, sau đó bình tĩnh nói:
“Cháu đột đau bụng.”
Tôi đâu thể nói tôi mơ chị gặp chuyện không may được?
Bố mẹ trừng mắt nhìn tôi, như chắc chắn là tôi hại c.h.ế.t chị:
“Đồng chí cảnh , có là nó hại c.h.ế.t Xu không?!”
Cảnh sững sờ, như chưa từng bố mẹ nào lại nhanh chóng kết tội con gái ruột của như vậy:
“Bước đầu xác định là tự tử, trong tay nạn nhân có nắm chặt một bức thư tuyệt mệnh.”
“Chúng tôi đang điều tra theo thủ tục…”
Bố mẹ hoảng hốt ngắt lời đối phương, gấp gáp hỏi:
“Thư tuyệt mệnh? Viết ?”
Cảnh lấy bức thư tuyệt mệnh được đựng trong túi ni lông đưa cho chúng tôi.
Trên đó có ba chữ: Thực xin lỗi.
Không có tôi đa tâm không nhưng khoảnh khắc nhìn rõ nội dung bức thư, bố mẹ như thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng tôi càng lúc càng nghi ngờ.
Sau khi cảnh rời , bố mẹ lập tức chui phòng ngủ nhỏ giọng tranh luận điều đó.
Tôi rón rén tới, áp tai cửa phòng nghe lén.
ngờ giây tiếp theo, cửa bỗng bật mở.
Bố mẹ đứng đó, nhìn tôi bằng ánh mắt âm u:
“Mày làm ?”
Tôi nhún vai: “Đói rồi.”
Nếu nói chị giỏi tất cả mọi thứ.
Thì tôi giỏi một thứ, đó là che giấu cảm xúc thật sự của sâu trong đáy lòng.
Trong chốc lát, bố mẹ không phân biệt được thật giả.
lạnh lùng nói:
“Trong có người c.h.ế.t rồi, còn tâm trạng ăn!”
“Nhịn đói ! Bọn tao ra ngoài.”
Nói rồi, hai người vội vàng rời .
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, phát ra tiếng “cạch”.
Tôi cau mày:
Họ khóa trái cửa? Tại sao?
Chẳng lẽ sợ tôi bỏ ?