Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
tôi nhìn nhau, có lẽ cảm có gì sai sai, nên bắt đầu cầm điện thoại so khớp sổ sách.
Rồi nhận ra, sử giống nhau kinh ngạc.
Từ : [Chia tay rồi, là thật.]
[Nhưng đầu tao toàn là cô , phải sao?]
Chu Nghiên Minh: [Nghe tao, đổi nghề đi, thằng hề rạp xiếc hợp .]
Lê Thanh Nghi: [Nguyên Nguyên, tao thật sự phải chia tay cậu ta rồi.]
[Tao nhớ cậu ta mất ngủ.]
Tôi: [Bồi thường thiệt hại tinh thần tao đi.]
Lê Thanh Nghi: [Chuyển khoản 5200 tệ.]
Tôi nhịn.
Chu Nghiên Minh giọng u uất: “Tại sao cô thân của cô mỗi chia tay quấy rầy cô bồi thường tiền phí tổn tinh thần?”
Tôi: “Anh của anh không trả à?”
Chu Nghiên Minh rơi vào trầm mặc.
Kéo sử trò xuống dưới, tôi phát hiện người tên Chu Nghiên Minh miệng thật sự rất độc.
[Nhớ gái cũ thì cứ dậy ra ban công đứng đi.]
Từ : [Sao thế? Lẽ nào gọi Thanh Nghi thăm tao rồi à?]
Chu Nghiên Minh: [Thổi gió lạnh cả đêm tỉnh táo , nếu thật sự không tỉnh táo thì cứ nhảy xuống đi.]
Từ : [Tao tìm hiểu rồi, bọn Ma Kết là người chậm nhiệt.]
[ nên tao mãi không ấm trái tim cô .]
Chu Nghiên Minh: [Bọn Ma Kết phạm luật trời à mà bị vu khống như thế?]
Từ : [Tao nhắn cô một đoạn dài như thế, tại sao cô không trả lời tao?]
[Ảnh chụp màn hình.jpg]
Chu Nghiên Minh: [Tao chỉ lòng tự trọng dày đặc của thôi.]
Quay xem sử trò của tôi.
Lê Thanh Nghi: [Tao chia tay cậu ta rồi, bố mẹ cậu ta muốn giới thiệu cô gái môn đăng hộ đối cậu ta.]
[Tao sẽ không bao giờ đụng vào yêu nữa.]
Tôi: [Tốt.]
Lê Thanh Nghi: [Tao yêu rồi.]
Tôi: [ trai ?]
Lê Thanh Nghi: [Vẫn là cậu ta.]
Tôi: [Tôn trọng, chúc phúc, khóa chặt.]
Lê Thanh Nghi: [Cậu ta quên cả ngày kỷ niệm yêu nhau của bọn tao , quả nhiên là không yêu nữa rồi.]
Tôi: [Già rồi, hay quên là bình thường.]
Lê Thanh Nghi: [Cậu ta chưa già, tuổi tao.]
Tôi: [Đàn ông qua 25 là 60 rồi, nghe lời tao, đổi người trẻ hơn đi.]
Lê Thanh Nghi: [Nhưng cậu ta… vẫn rất tốt (ngượng ngùng)]
Nhìn vào sử trò , Chu Nghiên Minh thực ra ban đầu là người khuyên hàn gắn, nhưng bị giày vò lâu quá nên anh ta bắt đầu trở nên biến thái.
sử trò tương tự rất nhiều, nhưng suốt mấy năm qua, cả tôi và Chu Nghiên Minh khuyên chia tay đều không thể khiến người chia tay triệt để.
Đặc biệt là cái miệng độc địa của Chu Nghiên Minh, vậy mà chẳng ảnh hưởng gì Từ .
Có thể sự mạnh mẽ của mê muội yêu lớn mức nào.
Một người mê muội yêu đủ c.h.ế.t người, đây là người mê muội yêu.
Tôi và Chu Nghiên Minh lúc đối diện nhau, đều nhìn sự khổ mệnh mắt đối phương.
Tôi: “Anh.”
Chu Nghiên Minh: “Cô .”
tôi cần kết bái nghĩa huynh đệ rồi.
người khổ mệnh thêm thông tin liên lạc.
Chu Nghiên Minh giọng điệu tang thương: “Cô nói xem, họ có thể hòa thuận mấy ngày?”
Tôi mặt đơ ra: “Hy vọng là trụ một tháng.”
tôi nói rất nhiều, từ cặp đôi chia tay rồi tái hợp tám trăm , chuyển sang của chính mình, rồi công việc.
“Cô cũng việc ở Khu Công nghệ Thái Hằng à?” Anh ta hơi ngạc nhiên.
Tôi ngẩn ra: “Cũng?”
Chu Nghiên Minh: “Gần đây tôi điều chuyển về bên , có thời gian tôi mời cô đi ăn.”
Đám cưới hoành tráng, coi như là những người yêu nhau cuối cũng về bên nhau.
Cô thân của tôi, cuối vẫn kết hôn “anh chàng chia tay” của cô .
Hơi buồn bã.
tôi uống xong rượu mừng, tiếp tục một con bò ngựa độc thân cao quý.
Tôi và Chu Nghiên Minh gặp nhau, là vào một tối thứ Sáu không lâu sau .
Lúc , phòng ban tôi vừa thắng một hợp đồng lớn, tổng giám đốc vung tay bảo đi liên hoan.
Địa điểm liên hoan là một quán bar kiêm nhà hàng náo nhiệt, có thể ăn, uống và vui chơi.
Một nhóm người chơi tưng bừng, cuối kéo nhau ra sàn nhảy.
Tổng giám đốc là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nhảy cực kỳ dẻo, xong xuôi khoe khoang mấy cô cậu trẻ tuổi:
“Vợ anh ngày xưa là bị một điệu nhảy của anh buổi lễ kỷ niệm trường mê mẩn đấy, người trẻ nên vận động nhiều vào.”
Tôi vừa ngồi xuống, đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên dùng khuỷu tay thúc vào tôi: “Chị Nguyên, anh đẹp trai đằng kia có phải đang nhìn chị không?”
?
Tôi nhìn theo hướng đồng nghiệp, đối diện một đôi mắt đào hoa quen thuộc.
Phát hiện tôi nhìn mình, người giơ tay lên, chào tôi.
Chu Nghiên Minh.
Lúc anh ta đang mặc áo sơ mi đen, cử chỉ toát ra một thứ mị lực gọi là trai hư.
suốt những năm Lê Thanh Nghi và Từ yêu nhau, tôi nghe tên Chu Nghiên Minh không ít .
Từng nghĩ rằng anh ta sẽ là người tương tự như Từ , nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn là loại người.
“Chị Nguyên, hồi nãy em chú ý anh đẹp trai rồi, lúc chị nhảy ảnh cứ nhìn chằm chằm, hóa ra người quen nhau ạ,” đồng nghiệp cười hì hì, “Em cứ tưởng anh nhất kiến chung chị chứ.”
?
Tôi có cảm giác hơi “c.h.ế.t xã hội”.
Khoảng cách giữa các bàn khá xa, tôi không chủ động đi tìm Chu Nghiên Minh, anh ta cũng không đi tới.
mối quan hệ xã giao chỉ một gặp mặt của tôi, việc chào nhau khi cờ gặp bên ngoài là tốt lắm rồi.
Tôi dời ánh mắt đi.
Tuy nhiên không lâu sau, đám đông đột nhiên vang lên tiếng hò reo.
Tôi nhìn theo hướng tiếng động.
bóng dáng màu đen cầm đàn guitar đi về phía vị trí ca sĩ hát chính, sau khi trao đổi vài câu, ca sĩ nhường chỗ.
Tiếng dây đàn guitar vang lên trước.
Ngay sau , giọng nam hơi trầm vang lên, mang theo chút lười biếng.
Rất bắt tai.