Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lê Thanh Nghi và Từ Đình tuần trăng mật, hiện tại chưa hề cãi , vô cùng hạnh phúc mỹ mãn.
Chu Nghiên Minh đã thực hiện hứa mời tôi ăn tối vào một cuối tuần.
Anh ta bao toàn bộ.
Địa điểm là một nhà hàng Âu.
Hôm đó tôi mặc một chiếc váy liền màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng mới hẹn.
Khi tôi , Chu Nghiên Minh đã có mặt.
Anh ta ăn mặc khác hẳn ngày thường, có phần thoải mái, giản dị hơn. không hiểu là do dáng người hay do bộ đồ, trông anh ta vẫn cực kỳ cuốn hút.
Chu Nghiên Minh tôi, mỉm cười vẫy .
Bữa tối này ban diễn rất bình thường, ăn được nửa chừng, chủ đề lại vô tình lạc sang cặp đôi bạn bè chẳng chịu hồn của chúng tôi.
Khoảng thời gian ngắn ngủi dự tiệc cưới sao đủ để tóm tắt những “chiến vĩ đại” cuộc khuyên chia của chúng tôi suốt mấy năm chứ?
“Vậy , cái lần Từ Đình tác, lúc tắm mà có đồng nghiệp nữ nghe điện thoại của cậu , anh khuyên thế nào?” Tôi thực sự tò mò. “Tôi đã nghĩ lần đó họ chia chắc rồi.”
Đó là năm ngoái. Từ Đình việc ty của gia đình mình, không phải kiểu “tổng giám đốc dù trên trời rơi xuống”.
Lần đó, anh ta tác cùng phòng với một đồng nghiệp nam. Một đồng nghiệp nữ thích anh ta đã ghé chơi, đúng lúc Lê Thanh Nghi gọi điện tới, cô ta liền trả bằng một câu nước đôi: “Anh tắm.”
Lê Thanh Nghi lập tức chặn số anh ta ngay tại chỗ.
Thế mà kết quả vẫn hòa giải, việc này là thật hay giả, giờ tôi vẫn không rõ.
Chu Nghiên Minh im lặng một lát, rồi đáp: “Tôi nói là nếu nó không giữ nổi điện thoại của mình, thì chi bằng tự thiến quách , đằng nào sớm muộn không giữ được.”
“…”
Quả là lẽ sắc bén và cay độc.
“Sau đó thằng Từ Đình không biết vì sao lại hiểu sai ý tôi, nó tự đặt may một chiếc ‘quần trinh tiết’ dành cho nam giới, và chìa khóa thì giao cho bạn của cô.”
?
Tốc độ nói của anh ta quá nhanh, khiến tôi nhận mình đã nghe gì thì mọi đã muộn.
Hèn chi hôm đó tôi đau lòng hỏi Lê Thanh Nghi vì sao lại hòa giải, cô cứ ấp úng không nói .
“Mà này, cái lần bạn cô gặp lại mối tình thời cấp , sau đó Thanh Nghi đã dỗ Từ Đình bằng cách nào?”
Lê Thanh Nghi có mối tình từ hồi cấp , đó là một tình rất sáng. Hồi đó, bọn họ dám nắm , tình cảm còn không bằng tôi và Lê Thanh Nghi thiết với .
tình tuổi trẻ không nhất thiết cần những điều đó.
Lê Thanh Nghi rất thích mối tình của mình, cậu đã nước ngoài ngay sau khi tốt nghiệp cấp . Sau khi về nước, anh ta nói vẫn còn cô, và Từ Đình đã phát hiện . Trùng hợp thay, người đàn ông này lại có chút tương đồng: đều là học bá giỏi khoa học tự nhiên, đeo kính gọng bạc.
Từ Đình mình mẩy, nói Lê Thanh Nghi xem anh ta là người thay thế.
này Lê Thanh Nghi oan, cô đơn thuần là Sapiosexual ( người thông minh) thôi.
vì cỏn con này mà người cứ giằng co mãi không dứt, vừa dằn vặt vừa .
Tôi hồi tưởng lại lần đó, trả : “Lê Thanh Nghi không dỗ.”
Chu Nghiên Minh: “?”
“Vì người anh em tốt của anh không tin sự chân thành và giải thích của cô , cô nản lòng quay ngược lại đòi chia , và rồi anh em của anh đã phải cầu xin hòa giải.”
“…”
Chu Nghiên Minh xoa xoa thái dương, dường như lại bị người kia chọc tức.
“ rồi,” tôi an ủi một cách hình thức. “Đừng nghĩ nữa, giận quá hại chẳng đáng.”
Nói là vậy, cứ hễ chúng tôi tụ tập lại, thể nào nhắc cặp vợ chồng mới cưới đó, những bực mình cứ thế kể mãi ngày đêm không hết.
tháng sau đám cưới của Lê Thanh Nghi, tôi và Chu Nghiên Minh đã trở khá thiết.
con người nói hợp ý lại thiết lập tình hữu nghị cách mạng này vì những người bạn mê muội tình của họ.
Quả nhiên, nói xấu sau lưng người khác là con đường nhanh nhất để tăng cường mối quan hệ.
Hôm đó tan , bên ngoài trời đổ mưa như trút nước.
Tôi lái xe, cần gạt nước việc hết suất. Vừa lái xe khỏi gara một đoạn ngắn, tôi một bóng hình quen thuộc đám đông trú mưa dưới tòa nhà phía trước.
Chiếc xe chạy tới, dừng lại phía trước. Tôi gọi điện thoại cho Chu Nghiên Minh.
Giữa tiếng mưa bên ngoài và tiếng mưa điện thoại, tôi vừa anh màn mưa vừa hỏi: “Sao anh đứng chờ mưa thế? Xe đâu rồi?”
Người đứng trên bậc thềm về phía này.
Từ góc của anh ta, có lẽ không thể xuyên xe tôi.
“Xe bảo dưỡng.” Anh đáp.
À, vậy.
“Lên xe , tôi đưa anh về.”
Người đàn ông bên kia không hề khách sáo. Anh nhanh chóng chạy vội màn mưa, mở cửa xe rồi ngồi vào. Cơ thể anh bị dính mưa khá nhiều, tôi đưa khăn giấy cho anh.
Chu Nghiên Minh đưa lấy, ngón vô tình chạm vào tôi. Cảm giác ẩm ướt và lạnh buốt truyền cùng lúc.
“ phiền cô rồi,” anh nói.
Lái xe địa Chu Nghiên Minh đưa, cuối cùng tôi có hơi im lặng: “Anh nói đây là nhà anh?”
Cái biệt thự lớn này…
Nghĩ lại, tôi mươi mấy tuổi tự mình mua xe, nhờ “ăn bám” gia đình mua một căn hộ lớn, đã mình thành lắm rồi.
“Cô muốn vào tham quan một chút không? Tôi ở có một mình.” Người đàn ông bên cạnh đột nhiên đưa mời.
Tôi quay , ánh mắt hơi d.a.o động, lúc này mới phát hiện cơn mưa lúc nãy đã ướt kha khá chiếc áo sơ mi trắng của anh, khiến một vài chỗ trở bán suốt.