Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

11

Tục ngữ có câu: “Lợi dụng lúc người bệnh, mạng người.”

Sát thủ chưa kịp hồi phục , đối thủ cạnh tranh trong đường sát thủ đã nhân cơ hội mò .

Khi ta trên đường hái thảo dược trở về thì bị một nhóm sát thủ bắt giữ. Ta dùng hạ gục được vài tên, không ngờ lại bị một tên sát thủ kề d.a.o vào cổ.

Không ngờ trong bóng tối còn có một tên lén lút như rùa rụt đầu.

Sát thủ xuất hiện, tình thế lập tức chuyển sang thế đối đầu.

“Sao? Vẫn chưa c.h.ế.t à.” Tên ngạc nhiên, thấy sắc tái nhợt của sát thủ, hắn đoán rằng tên sát thủ trọng nên lại tỏ ra kiêu căng.

Hắn đắc ý nhấn d.a.o , lưỡi d.a.o cứa vào cổ ta, đau mức ta phải rụt lại, ánh của sát thủ cũng lạnh lùng thêm vài phần.

cũng thanh tú trắng trẻo, chẳng trách nhiệm vụ của Dạ Vô Thường chưa hoàn thành.” Tên ta đầy vẻ đê tiện, ánh khiến người ta rùng mình.

“Dạ Vô Thường, thua rồi, giờ hắn là mồi của ta.”

“Của ?” Sát thủ nhai lại hai chữ ấy, sát ý dâng ngùn ngụt.

, vốn dĩ ta còn để toàn thây được.”

Sát thủ giả vờ tiếc nuối, rồi thân hình hắn chợt di chuyển.

Chẳng biết hắn ra tay thế nào, trong chớp đã tiến sát trước ta, ánh bạc lóe , cánh tay cầm d.a.o của tên bị chặt đứt.

Sát thủ kéo ta vào , dùng tay đè đầu ta vào n.g.ự.c hắn. ta bị che phủ bởi bóng tối, chẳng thấy gì, nghe tiếng kêu thảm thiết vang bên tai.

Nghe tiếng phán đoán, có vẻ tên c.h.ế.t rất thảm.

Không ngờ khi sát thủ lạnh lùng lại có trở nên bạo tàn vậy.

Ta băng bó cho hắn, vì hắn cố gắng quá sức, lại rách ra nữa.

Đúng là đa đoan trắc trở.

Sát thủ dường như chẳng bận tâm, dùng đầu ngón tay nhàng chạm vào trên cổ ta.

Ánh hắn trầm , nâng cằm ta , cúi đầu để lại một nụ hôn .

Ta khựng lại.

Hắn như hiểu ra, khẽ thở dài: “Thì ra đây là điều người ta gọi là muốn sao?”

Ta: “Hả?”

Sát thủ: “Ta muốn mồi của ta thôi!”

Ta: Đúng là tên điên!

12

Một ngày nọ, ta thấy sát thủ nằm trên nhánh cây, tay cầm một quyển sách, chăm chú đọc.

Trong đầu ta tự hỏi: Hắn kiếm đâu ra sách thế?

Liếc qua tên sách, ta sững sờ tại chỗ, như một bức tượng đá bị đổ đầy bùn.

Quyển sách ấy là một cuốn truyện ta sưu tầm, bên trong toàn nói về chuyện phong hoa tuyết nguyệt, hay chính xác là phong hoa tuyết dạ.

Quan trọng là, nhân vật chính là hai công tử phong hoa tuyệt sắc.

Ta ôm , muốn ngất đi ngay tại chỗ.

Sát thủ liếc ta, như ngộ ra điều gì đó.

Ánh hắn tràn đầy biểu cảm: “Thì ra thích loại , dù có hơi khó cho ta, không phải là không phối hợp.”

Được rồi, xin hãy chôn ta đất. Di nguyện của ta là xóa đi ký ức khỏi đầu sát thủ.

13

Cơn ác mộng quen thuộc ập . Một nữa, ta lại vật lộn giữa ranh giới sinh tử, như một hấp hối khi bị vớt khỏi nước.

Có người nắm tay ta quờ quạng giữa không trung, bản năng cảnh giác khiến ta tỉnh lại ngay lập tức.

Ta thấy sát thủ mặc áo trong, rõ ràng là nghe tiếng động nên vội vã chạy .

Khi người yếu đuối, lý trí không còn cần thiết nữa.

Ta lao vào hắn, tham lam ôm chặt chút ấm áp duy nhất ta có nắm giữ.

Nhịp tim hắn vững chãi, mạnh mẽ, cơ hắn toát một mùi hương thảo mộc nhàn nhạt, hòa mùi hương lạnh lẽo riêng của hắn, khiến ta thấy an .

là một sát thủ, hắn vốn đã hình thành bản năng cảnh giác sau những năm tháng huấn luyện không ngừng nghỉ.

Hắn không quen với tiếp xúc thân mật như thế .

ta ôm chặt hắn, càng lúc càng siết chặt, rắn chắc như một pho tượng.

Ta không muốn làm khó hắn quá, nhàng buông tay ra.

hắn lại đột nhiên vòng tay qua, kéo ta trở lại trong .

Hắn hơi vụng về, nhàng vỗ lưng ta.

Hắn lặng lẽ điều chỉnh nhịp thở để quen với tiếp xúc .

Khi một người phải chịu ấm ức, có sẽ chịu đựng được. khi có người an ủi, yếu mềm ấy sẽ lập tức vỡ òa.

Vì vậy, ta bắt đầu khóc, như những ấm ức trong cuối cũng tìm được chỗ để trút ra.

Càng được an ủi, ta càng đau , trên sát thủ thoáng hiện bối rối, cuối hắn khẽ thở dài, cúi , quả quyết chặn môi ta lại.

trước là vì hắn uống nhầm thuốc, là trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.

Ta ngây người, bị cuốn vào khoảnh khắc dịu dàng ấy, bóng đêm ác mộng trong ta bị xua tan hoàn toàn.

Ta cảm nhận được ấm áp len lỏi từ người lạnh như băng .

Ta đầu hàng trước dịu dàng ấy.

14

Khi của sát thủ đã lành, hắn định núi, ta thân phận ân nhân cứu mạng để ép buộc, cuối cũng đổi được một chuyến đi hắn.

Ta gói vài bình rượu nhỏ vào bọc hành lý, hớn hở núi.

Hội chùa trong thành rất nhộn nhịp, ta đi ăn uống, còn sát thủ đi theo sau, lẳng lặng bạc ra trả tiền.

Có lẽ hắn có việc gấp cần làm, tối thì đưa ta vào khách điếm rồi ra ngoài. Trước khi đi, hắn dặn dò ta không được rời đi, đặc biệt là không được phố Đông Thị.

đi, hắn khóa cửa phòng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương