Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

Chúng tôi trong cuộc hôn nhân đó, đã kiệt sức.

Cho dù sau này cố gắng nói bao nhiêu lần xin lỗi đi nữa, thì sáng hôm sau tỉnh dậy, vẫn là cảm giác mệt mỏi rã rời.

Chúng tôi giống như hai cái xác.

Mắc kẹt trong một cuộc hôn nhân mục nát, mãi mãi không còn chút sức sống.

Cuối cùng, tôi dùng tính mạng ra ép buộc, chấm dứt cuộc hôn nhân đó.

Tình yêu từng có với nhau, hoàn toàn biến thành hận.

Anh oán hận tôi, tôi cũng oán hận anh.

Tôi như thể vừa lật lại nửa đời mình.

Tôi thở dài, rút tay ra khỏi tay Triệu Kinh Tầm.

“Anh vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Từng ấy năm qua, tôi luôn bị giằng xé giữa hai loại cảm xúc.

Mỗi khi vô tình nhớ lại những khoảnh khắc từng yêu nhau tha thiết, tôi đều không kìm được tiếc nuối: tại sao tôi và Triệu Kinh Tầm lại trở thành thế này?

Nhưng một khi nhớ lại những năm tháng cả hai làm tổn thương nhau, oán trách nhau, nhớ đến những lời cay nghiệt đã từng thốt ra…

Tất cả đều hóa thành những lưỡi dao bén ngọt, trong thoáng chốc cắt sâu vào lòng tôi đến rỉ máu.

Mỗi lần nghĩ tới, cho dù từng yêu nhau sâu đậm đến đâu, cuối cùng… cũng bị hận thù xóa nhòa.

26

Tôi thức trắng một đêm bên Ngôn Ngôn.

Giống hệt như cái ngày con chào đời.

Sao nhìn cũng không thấy đủ.

Sáng hôm sau, Ngôn Ngôn tỉnh dậy rất sớm.

Vừa thấy tôi, con lập tức ngượng ngùng, trùm kín đầu trốn vào trong chăn.

Một lúc sau, con mới ló ra, quàng tay ôm cổ tôi đầy thân thiết.

“Mẹ ơi, tóc con… có rối không ạ?”

Vừa nói, con vừa chôn mặt vào người tôi, thì thầm khe khẽ.

“Mẹ sẽ cười con không?”

Tôi nhìn con, tim như tan ra.

“Con là bảo bối mẹ yêu nhất trên đời, sao mẹ nỡ cười con chứ.”

Nói rồi, con rụt rè hỏi tiếp:

“Mẹ ơi, buổi sáng… mẹ có thể làm mì trộn tương cho con ăn không ạ?”

“Loại có thật nhiều sốt mè đó, lâu lắm rồi con không được ăn, đến nỗi quên mất mùi vị là gì luôn rồi.”

Nhìn vẻ mặt con rụt rè khi nói ra điều ước nho nhỏ ấy, tim tôi nhói lên một cái.

Con là bảo vật tôi luôn nâng niu trong tay.

Là đứa trẻ tôi dùng cả trái tim mình để nuôi lớn.

Con đáng ra phải vô lo vô nghĩ, phải hạnh phúc và vui vẻ, phải có thể thẳng thắn bày tỏ điều mình muốn.

Vậy mà giờ đây, lại chỉ dám dè dặt nhìn tôi, không dám đường hoàng nói ra nguyện vọng của mình.

Đau lòng thật sự.

Thời gian đã bào mòn sự gắn bó tưởng chừng không thể tách rời.

Khiến chúng tôi trở nên cẩn trọng ngay cả trước người mình yêu thương nhất.

“Bé ngoan của mẹ.”

Tôi bế Ngôn Ngôn xuống giường.

“Sao con lại nghĩ giống mẹ thế nhỉ? Vừa hay hôm nay mẹ cũng muốn ăn mì trộn tương, vậy mình cùng nhau làm được không?”

“Được ạ!”

Ngôn Ngôn hào hứng vô cùng.

Chưa đợi tôi nhắc, con đã tự chạy đi rửa mặt đánh răng.

Tôi vẫn không yên tâm, rốt cuộc vẫn theo sau con.

Đuổi theo bóng lưng nhỏ bé của con, tôi dường như thấy lại dáng hình thuở trước.

Tôi đã bỏ lỡ hai năm vô cùng quan trọng trong cuộc đời của con.

Hai năm ấy, trong ký ức của con, tôi là một khoảng trống.

Ngần ấy tiếc nuối… mãi mãi không thể bù đắp.

Tôi phải làm gì… mới có thể thật sự tha thứ cho chính mình?

Tôi vẫn chưa tìm ra được câu trả lời.

Buổi chiều, tôi và Ngôn Ngôn đã thân thiết hơn rất nhiều.

Tôi mang ra những món quà mà suốt hai năm qua tôi đã chuẩn bị cho con.

Trong những ngày tháng Ngôn Ngôn không ở bên, mỗi khi nhớ con, tôi lại hình dung gương mặt con trong đầu.

Rồi dựa vào ký ức của năm năm đầu đời ấy, tôi chuẩn bị từng món quà cho con, đặt trong căn phòng này.

Mỗi lần như thế, tôi đều nhắm mắt lại, tưởng tượng ra vẻ mặt của con khi nhận quà.

Tựa như, tôi đã thật sự được tặng cho con vậy.

Ngôn Ngôn cho tôi đầy đủ giá trị cảm xúc.

Khi tôi vén rèm, mở tủ bảo hiểm ra cho con xem, con ngạc nhiên xuýt xoa, thậm chí còn hứng khởi nhảy cẫng lên.

Con chấp nhận tất cả những món quà tôi dành dụm cho suốt hai năm qua, ôm chặt cổ tôi như ngày xưa, rụt rè nói:

“Cảm ơn mẹ. Tất cả những cái này… đều là của con nhé!”

Tôi ôm chặt lấy con, như thể chỉ cần buông tay ra, con sẽ hóa thành cánh diều bay mất.

“Đều là của con.”

“Đều là mẹ chuẩn bị cho con.”

“Bảo bối yêu quý của mẹ… mẹ yêu con.”

Cảm ơn con đã toàn tâm toàn ý đón nhận tình yêu của mẹ.

Cũng nhờ vậy… mẹ mới có cơ hội để bù đắp phần nào.

Tôi từng tưởng tượng vô số lần cảnh mình được gặp lại Ngôn Ngôn.

Tôi đã bi quan đến mức…

Đoán rằng, con sẽ xa cách với tôi.

Hoặc con sẽ oán trách tôi vì đã bỏ lỡ những năm tháng thơ ấu của con.

Nhưng điều duy nhất tôi không ngờ đến—

Chúng tôi lại được gặp nhau như thế này.

Giống như chưa từng chia xa.

Giống như giữa chúng tôi chưa từng có khoảng cách nào.

Ngôn Ngôn vẫn tin tưởng tôi như ngày nào.

Con vẫn nhớ tôi, vẫn yêu tôi.

Vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt chan chứa yêu thương, vẫn tươi cười gọi tôi là “mẹ ơi”.

Trong niềm hạnh phúc ấy, tôi lại thấy càng thêm day dứt.

Tôi rốt cuộc có gì tốt, mà lại xứng đáng được làm mẹ của một đứa trẻ tuyệt vời đến thế này?

27

Tối hôm đó, Ngôn Ngôn bắt đầu viết nhật ký.

Tôi không làm phiền con, chỉ lấy một cuốn truyện tranh ngồi bên cạnh lật xem.

Ngôn Ngôn cứ quay đầu lại nhìn: “Mẹ ơi, mẹ đừng có lén đọc đấy nhé!”

“Yên tâm đi con,” tôi vội vàng đáp.

Những yêu thương và sự tôn trọng mà tôi chưa từng nhận được từ cha mẹ mình, tôi đều sẽ bù đắp cho con trai tôi.

Tôi chăm chú đọc truyện tranh, thì Ngôn Ngôn bỗng từ phía sau thò đầu ra.

“Mẹ ơi!”

Con cố tình dọa tôi một cái: “Mẹ giật mình rồi đúng không?”

Tôi giả vờ rất sợ hãi: “Trời ơi! Bảo bối của mẹ, con đến lúc nào vậy? Mẹ không nhìn thấy gì luôn đó!”

Ngôn Ngôn cười ngốc nghếch.

Cái vẻ mặt ấy khiến tôi khựng lại một chút.

Qua gương mặt nhỏ xíu đó, tôi nhìn thấy hình ảnh của Triệu Kinh Tầm ngày xưa.

Bọn họ là cha con, là hai người giống nhau nhất trên thế giới này.

Qua đứa trẻ mà chúng tôi cùng yêu thương, tôi nhìn thấy người mà mình từng yêu.

“Thật ra mẹ có thể đọc nhật ký của con.”

Ngôn Ngôn ôm cổ tôi, giọng dính chặt như kẹo bông.

“Nếu mẹ muốn xem, con có thể đưa cho mẹ.”

Nói rồi, con hơi ngượng ngùng.

“Thật ra cuốn nhật ký này là viết cho mẹ đọc mà.”

“Những lúc không được gặp mẹ, con nhớ mẹ lắm.”

“Nhưng nhớ rồi mà vẫn không được gặp…”

Ngôn Ngôn bật khóc.

“Sau đó con gặp ba, ba kể đi kể lại cho con nghe những chuyện ngày xưa.”

“Mẹ ơi…”

Ngôn Ngôn mở to đôi mắt nhìn tôi, nước mắt lưng tròng.

“Mẹ nói xem, có kỳ lạ không? Rõ ràng rất nhiều chuyện ngày trước con đã quên rồi.”

“Nhưng khi ba kể lại, con lại nhớ ra.”

“Cơm bên ngoài dở quá, ba hỏi con còn nhớ mì trộn tương mẹ làm không.”

“Con nghĩ mãi, đến tận lúc sắp ngủ mới nhớ ra. Mẹ làm mì trộn tương ngon thật đó, hồi đó mỗi lần ăn con đều đòi thật nhiều sốt…”

Ngôn Ngôn đập tay vào ngực, giọng non nớt: “Mẹ ơi, suýt nữa thì con quên mất tiêu rồi.”

“Sau đó, ba còn nói…”

Nói xong, con thở hổn hển, uống ừng ực cả cốc nước.

“Ba nói, đừng trách mẹ.”

“Mẹ không phải không cần con, mẹ rất yêu con, chỉ là không thể ở bên con…”

“Ba còn nói, nếu con nhớ mẹ, thì hãy viết nhật ký, viết hết những điều muốn nói vào đó, sau này đưa cho mẹ, như vậy mẹ sẽ biết con rất nhớ mẹ…”

“Trước đây con cứ sợ… sợ cả ba cả mẹ đều không cần con nữa.”

“Sau đó, nghe ba nói như thế, con không sợ nữa.”

“Con đợi mẹ đến gặp con, đón con về nhà.”

Ngôn Ngôn cố gắng nặn ra một nụ cười, gắng gượng nuốt nước mắt vào trong.

“Mẹ ơi, con có ngoan không?”

Tôi ôm chặt đứa con từng đánh mất rồi tìm lại được, không nỡ buông tay.

“Ngoan. Ngoan y như những gì mẹ mong đợi.”

Thứ đã mất mà tìm lại được… thật không dễ dàng.

Lần này, tôi sẽ không bao giờ… đánh mất con mình nữa.

Để bù đắp những tháng năm tôi đã bỏ lỡ trong quá trình trưởng thành của Ngôn Ngôn, tôi xin nghỉ phép dài hạn, định sẽ ở bên con nhiều hơn.

Sau khi xuất viện, Triệu Kinh Tầm đến thăm tôi một lần.

Tôi mở cửa.

Anh đứng ngoài cửa căn hộ, một tay chống vào khung cửa.

“Tôi…”

“Nếu là vì Ngôn Ngôn, anh có thể vào.”

“Tôi… vậy thì thôi.”

Ý là, anh đến là vì tôi.

Chúng tôi cứ thế giằng co ở cửa.

Đột nhiên anh giơ tay lên, trong lòng bàn tay là một thứ gì đó.

Là một chiếc nhẫn kim cương.

Năm đó, khi chúng tôi cãi nhau gay gắt nhất, tôi đã tháo nhẫn ra, ném qua cửa sổ xuống hồ nhân tạo.

Không lâu sau đó, tôi đề nghị ly hôn lần thứ hai.

“Anh vớt lên từ lúc nào vậy?”

Tôi có phần ngạc nhiên.

Sau khi ném nhẫn, tôi dọn ra khỏi biệt thự nhà họ Triệu, từ đó không quay lại nữa.

Lần duy nhất quay về, là bị Triệu Kinh Tầm gạt về trong một lần.

“Ngày thứ năm sau khi em dọn đi, anh đã cho người hút hết nước hồ nhân tạo dưới lầu.”

“Thật ra ngay từ ngày thứ hai sau khi em ném nhẫn, anh đã muốn vớt nó lên rồi.”

Ánh mắt Triệu Kinh Tầm đỏ hoe.

“Nhưng khi đó, bên nước ngoài có một dự án gặp trục trặc, anh không có cách nào khác, buộc phải bay sang đó.”

“Xin lỗi em, Diên Hà, thật sự xin lỗi…”

“Bao nhiêu năm qua, bất kể lúc nào, dù có là giai đoạn cả hai chán ghét nhau nhất, chuyện của em, đối với anh, vẫn luôn là quan trọng nhất.”

“Nhưng tình huống lần đó thực sự quá đặc biệt, anh nhất định phải giành được dự án ấy…”

“Bởi vì…”

Triệu Kinh Tầm chậm rãi ngồi xuống, tựa vào khung cửa, tay siết chặt chiếc nhẫn kim cương, bật khóc không thành tiếng.

“Anh đã giao kèo với mẹ mình: nếu anh lấy được dự án đó, được ba khen ngợi, nhận thêm 3% cổ phần, thì bà sẽ đồng ý để anh đưa em và Ngôn Ngôn dọn ra ngoài sống riêng.”

“Diên Hà, em từng nói anh không dám làm gì, luôn lẩn tránh, anh nghĩ em nói đúng.”

“Vì vậy lần đó… anh nghiến răng bay sang nước ngoài.”

“Anh… thật sự rất khao khát có được dự án đó.”

“Anh khao khát đến phát điên…”

28

“Sau đó… tôi thật sự đã giành được dự án đó.” Triệu Kinh Tầm hoàn toàn sụp đổ.

Trên chuyến bay trở về Bắc Kinh, tôi nghĩ, nhanh lên, nhanh thêm chút nữa. Đợi đến khi tôi bàn giao trọn vẹn dự án đó cho ba, nhận được lời khen ngợi từ ông ấy, giành thêm chút cổ phần trong tay, tôi sẽ có cách để báo cáo với mẹ.

Tôi sẽ có tư cách để đưa hai mẹ con em dọn ra ngoài.

Nhưng… Diên Hà, khi tôi xuống máy bay, lái xe như điên về nhà, thứ chờ đón tôi lại là tin em dùng cái chết để ép tôi ly hôn.

Ánh mắt Triệu Kinh Tầm dừng lại nơi vết sẹo trên tay tôi.

“Nhìn máu chảy mãi không dừng, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta… lại đi đến bước này.”

Anh lại bắt đầu ho, mặt đỏ bừng lên vì gắng sức.

“Trên máy bay, tôi đã nghĩ, chỉ cần về đến nơi, tôi sẽ xin lỗi em, em đánh cũng được, mắng cũng được, thế nào cũng được… Nhưng tôi tuyệt đối không ly hôn.”

“Tôi nghĩ, mọi chuyện rồi sẽ giải quyết được. Những gì mẹ tôi đã gây ra, tôi sẽ từ từ bù đắp cho em…”

“Nhưng mà… nhưng mà…”

Tôi chưa từng thấy Triệu Kinh Tầm khóc đến mức như vậy.

Nước mắt đầm đìa trên gương mặt anh, lau mãi cũng không hết.

“Khi tôi đứng ngoài phòng bệnh nhìn em nằm đó, đột nhiên… tôi không còn dám cố chấp nữa.”

“Tôi buông tay em rồi, tôi không cố giữ em lại nữa.”

“Cái giá để giữ em lại, nếu là mất đi em… tôi gánh không nổi.”

Tôi đứng đó, lặng im lắng nghe.

Tùy chỉnh
Danh sách chương