Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pimguE7o0
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đặc biệt là đoạn Vân Kiều nhìn Tống Xuyên — bị cố tình cắt ghép, dẫn dắt theo hướng xấu xa. Có kẻ còn công khai luôn số điện thoại và trường học của con bé!
Tôi lập tức nhìn về phía Mạnh Tiểu Tình. Cô ta đang nhếch môi, ánh mắt đầy thách thức, miệng mấp máy không tiếng:
“Quà tặng cho cô đấy, có thích không?”
Vân Kiều bắt đầu run lên bần bật, các cuộc gọi mắng chửi từ cư dân mạng nối tiếp nhau tràn vào.
Các phụ huynh muốn lấy lòng Tống Xuyên lại vây quanh tôi và con gái, mồm miệng độc ác đến kinh hãi:
“Thấy chưa, mắt dân là sáng! Mẹ con mày nên mục ruỗng trong hố phân thì hơn!”
“Dám mạo danh lãnh đạo cấp cao của Minh Huy? Đợi đấy mà phá sản! Bộ phận pháp lý của Minh Huy nổi tiếng khó chơi lắm đấy, lúc đấy khóc cũng không có nhà mà khóc đâu!”
Có người cười đểu, nháy mắt nói:
“Dễ thôi mà, hai mẹ con này vừa rẻ vừa dâm, chui vào giường ông nào đó là có chỗ khóc rồi!”
Đúng lúc đó, hai chiếc xe thương mại đen sang trọng phóng tới, có người mắt tinh hét lên:
“Kìa, đó là xe của tập đoàn Minh Huy! Người cấp cao tới rồi!”
Đám người nịnh hót lại càng đắc ý, từng bước ép sát tôi và con gái, miệng lưỡi độc ác như rắn độc phun nọc:
“Mẹ con mày chết chắc rồi! Tống tổng đúng là lợi hại, nói là làm! Lần này có mà đền đến mức cởi truồng luôn đấy!”
Có người còn giơ điện thoại lên livestream, ánh mắt sáng rực như muốn ăn tươi nuốt sống:
“Các bạn ơi, tiếp theo câu chuyện mẹ con tiểu tam dụ dỗ đại gia! Mau follow! Sắp được xem đại lão xé xác trà xanh rồi nè!”
Mạnh Tiểu Tình liếc Tống Xuyên bằng ánh mắt đầy tình cảm, trên mặt là vẻ phấn khích khó giấu. Khi nhìn tôi, gương mặt cô ta lại tràn ngập kiêu ngạo và đắc ý. Bên cạnh, Mạnh Chu thì hất cằm vênh váo.
Sắc mặt Tống Xuyên thoáng chốc thay đổi, giọng nói như rít qua kẽ răng:
“Người là do em gọi tới? Em thật sự muốn làm lớn chuyện thế này sao?”
Tôi nhướng mày, trong ánh mắt tràn ngập lạnh lùng, còn chưa kịp mở miệng…
Mạnh Tiểu Tình đã hất cằm kiêu hãnh nói với mọi người:
“Vân Khuynh, thấy chưa? Đó là đội pháp lý của Minh Huy, chưa từng thua một vụ nào! Hôm nay, mẹ con cô dựng chuyện, mạo danh lãnh đạo công ty, miệng lưỡi bịa đặt. Cô chỉ có thể quỳ mà rời khỏi đây thôi!”
Cô ta càng nói càng đắc ý:
“Chính tôi gọi họ đến!”
Tôi thực sự không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng — vì phòng nhân sự và pháp vụ vừa mới báo cáo chuyện này với tôi rồi.
Tống Xuyên quay sang nhìn Mạnh Tiểu Tình bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Mạnh Tiểu Tình làm bộ nháy mắt ve vãn Tống Xuyên, hoàn toàn không nhận ra quai hàm anh ta đã căng cứng — bởi vì trong lòng anh ta vẫn còn dè chừng thế lực của tôi.
“Anh Xuyên, em biết anh đã sớm muốn xử lý người phụ nữ đó rồi, em đã chuẩn bị sẵn sàng giúp anh rồi đó!”
Tống Xuyên trừng to mắt kinh ngạc, lời chửi đến miệng mà chưa kịp bật ra thì đã thấy nhóm người bước xuống từ xe thương mại, trực tiếp bỏ qua tôi mà tiến thẳng tới trước mặt anh ta và Mạnh Tiểu Tình.
Họ cung kính nói:
“Chào Tổng giám đốc Tống, chúng tôi nhận được thông báo từ Trợ lý đặc biệt Mạnh, đến để xử lý việc có người làm tổn hại danh dự công ty.”
Tống Xuyên thở phào nhẹ nhõm, khi quay sang nhìn tôi, lông mày và ánh mắt đều toát ra vẻ đắc ý:
“Chính là hai người họ, xử lý cho thật tốt cho tôi.”
Đám phụ huynh nịnh hót lại ra sức giễu cợt:
“Con điên này không phải nói mình mới là người có quyền ở Tập đoàn Minh Huy à? Vậy nói gì đi chứ, để xem người ta có nghe không?”
“Lúc nãy thì lên mặt bao nhiêu, giờ bị vả mặt rồi chứ gì, ha ha!”
Luật sư Lưu bước đến trước mặt tôi, ánh mắt đầy khinh miệt, giọng nói thì sắc lạnh:
“Thưa cô, làm tổn hại danh tiếng Tập đoàn Minh Huy thì mức bồi thường tối thiểu là một triệu. Đây là thư luật sư!”
Tôi nhìn hắn ta, nửa cười nửa không, cố tình nói lớn để mọi người xung quanh đều nghe rõ:
“Từ giây phút anh đặt chân đến đây, anh đã bị đuổi việc rồi!”
Trước đó, cố vấn pháp lý trưởng của tập đoàn đã nói với tôi rằng tôi có quyền quyết định — và tôi đã cố tình không ngăn cản, để xem ai lựa chọn nhầm phe.
Tôi chờ đám nịnh thần bám víu vào Tống Xuyên và Mạnh Tiểu Tình hiện nguyên hình — tiện thể quét sạch một lần!
“Điên rồi! Con đàn bà này thật sự điên rồi! Pháp vụ của Minh Huy đến nơi rồi mà vẫn còn cosplay làm chủ tịch hội đồng quản trị hả!”
“Giả điên làm gì! Nghe rõ chưa? Bồi thường ít nhất một triệu! Tôi cá là cô ta không có nổi mười vạn! Đợi mà bóc lịch đi!”
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chú ba hừ lạnh một tiếng:
“Vẫn là cháu hiểu chuyện. Có người thì trong ngày đại hỷ lại mặt nặng mày nhẹ, người ngoài nhìn vào còn tưởng Lục phủ nhà ta xảy ra chuyện gì to tát cơ đấy!”
Lục Vân Tranh vội vàng mời khách vào trong phòng.
Tôi vẫn đứng yên, không chịu bước tới, anh liền quay lại kéo tay tôi.
“Chú ba vốn đã không vừa lòng với em. Em cứ giữ dáng vẻ thế này chỉ khiến ông càng thêm bất mãn. Chiêu Chiêu ngoan, vì anh mà hiểu chuyện một chút, được không?”
Hiểu chuyện?
Kiếp trước, chúng tôi đã cùng nhau trải qua cuộc thảm sát tàn khốc đến rợn người, bất chấp cả tính mạng để bảo vệ nhau, chỉ mong giữ lại một tia hy vọng sống cho đối phương.
Trời cao thương xót, cho tôi và anh quay lại kiếp này, tưởng đâu có thể thay đổi số phận bi thương, trân trọng nhau hơn, sống một đời bình yên hạnh phúc.
Vậy mà không ngờ, anh lại có thể thay đổi đến mức này.
Người đàn ông từng không nỡ để tôi chịu nửa phần ấm ức, giờ lại là người khiến tôi tổn thương sâu nhất.
Vì sao sau khi trải qua biến cố lớn như thế…
Người anh muốn trân trọng, lại trở thành một người phụ nữ khác?
Tôi không hiểu nổi.
Lục Vân Tranh thấy tôi vẫn đứng yên không nhúc nhích, kiên nhẫn cuối cùng cũng cạn sạch.
“Chú ba vẫn đang chờ bên trong, em chắc chắn muốn tiếp tục thế này?”
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhìn mãi… đến mức khóe mắt đỏ hoe lúc nào không hay.
Thấy tôi như vậy, Lục Vân Tranh hơi khựng lại.
Anh vốn rất sợ thấy tôi khóc.
Theo phản xạ, anh đưa tay định lau giọt nước mắt đang chực rơi nơi khóe mắt tôi.
Tôi nghiêng đầu né tránh bàn tay đó.
Tôi không nhìn anh nữa, chỉ cắn nhẹ môi, cứng rắn không nhượng bộ.
“Tôi đã nói rồi. Nếu anh nhất định muốn rước Bạch Mộng vào cửa, thì trước đó hãy ly hôn với tôi. Tôi, Phúc Chiêu Chiêu, sẽ không bao giờ chia sẻ chồng mình với ai khác.”
Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của Lục Vân Tranh nặng nề hạ xuống.
Ánh mắt vừa mới thoáng xót xa lập tức vụt tắt.
“Phúc Chiêu Chiêu! Chuyện rước Bạch Mộng vào nhà đã quyết rồi! Dù em nói ly hôn chỉ để dọa anh, thì cũng vô ích thôi! Huống chi, em từ nhỏ đã thích anh, sao có thể thực sự muốn ly hôn với anh được?”
Trong ánh mắt anh lộ ra vài phần thất vọng.
“Chiêu Chiêu, nếu em dùng chuyện này để uy hiếp anh, thì em khiến anh thất vọng thật rồi. Lúc chúng ta cưới nhau, em còn nói kiếp này sẽ không bao giờ rời xa mà.”
Thì ra, những lời hứa năm xưa… anh vẫn còn nhớ.
Chỉ là… cố tình chọn cách quên đi.
Tôi đứng nhìn bóng lưng anh hất tay bỏ đi, ngẩn ngơ đến mức không nhúc nhích nổi một bước.
Theo lẽ thường, giờ này tôi cũng nên có mặt ở từ đường.
Nhưng tôi không đi.
Chú ba chỉ hất tay một cái, tỏ ra chẳng bận tâm đến sự có mặt của tôi.
“Phụ nữ hay ghen là điều bất hạnh lớn nhất. Cô ta không đến thì càng tốt, khỏi làm hỏng không khí.”
Từ đường nhộn nhịp tiếng người.
Dưới sự chứng kiến của trưởng bối họ Bạch, Bạch Mộng chính thức trở thành người của Lục Vân Tranh.
Những lời chúc mừng vang lên không ngớt, vọng cả vào phòng tôi.
Tôi cầm bút, viết xuống nét cuối cùng trong tờ giấy ly hôn.
Đợi đến khi tất cả đã rời đi, Lục Vân Tranh mới bước vào phòng tôi.
“Bạch Mộng bảo muốn đến kính trà em.”
“Vốn là chị dâu, cũng không cần làm chuyện này, nhưng Mộng nhi rất hiểu chuyện. Em đừng giận dỗi nữa, được không?”
Mộng nhi… Mộng nhi…
Anh gọi nghe thân mật biết bao.
Tôi cúi đầu, khẽ cười nhạt.
Lặng lẽ đưa tờ giấy hòa ly đã ký cho anh.
“Ký đi.”
4
“Phúc Chiêu Chiêu! Em dám làm vậy sao?!”
Tờ giấy hòa ly bị anh xé vụn, tung lên không trung.
Từng mảnh nhỏ bay tán loạn như trận tuyết lớn rơi xuống hôm chúng tôi thành thân.
Ngày đó, Lục Vân Tranh rạng rỡ đón tôi từ kiệu hoa, nắm tay tôi chậm rãi bước vào từ đường.
Tuyết rơi dày phủ lên khăn voan đỏ của tôi, anh giơ tay nhẹ nhàng gạt đi.
Rồi nghiêng người, khẽ cười nói bên tai tôi:
“Chiêu Chiêu, em xem… đến cả ông trời cũng thương mình. Còn chưa đi hết một đời đã cho phép ta đầu bạc bên nhau.”
Đáng tiếc… cảnh còn người mất.
Tôi không để tâm đến cơn giận dữ của anh, chỉ bình thản lấy ra tờ hòa ly thứ hai.
Khi anh và Bạch Mộng vui vẻ trong từ đường, tôi đã viết đến hai mươi tờ giấy hòa ly.
Chỉ ba canh giờ, đủ để tôi quyết tâm kết thúc mối duyên hai kiếp này.
Anh nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi, đôi mắt đỏ hoe.
“Em… em thật sự…”
“Ký đi, Lục Vân Tranh.”
Tôi nói rất bình tĩnh, không cần thêm bất kỳ lời giải thích nào.
Giống như bị sét đánh giữa trời quang, anh đập vỡ ấm trà bên cạnh, rồi sải bước đến trước mặt tôi, ôm chặt lấy tôi.
“Em gọi anh là A Tranh! Trước giờ em vẫn gọi anh như thế! Sao có thể đổi cách xưng hô?! Anh sẽ không hòa ly với em! Cả đời này anh cũng không hòa ly với em…”
“Chiêu Chiêu, đừng rời xa anh… được không…”
Câu nói cuối cùng ấy, lại mang theo chút cầu xin.