Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng Tô Ngưng Nguyệt không hề tỏ ra vui mừng, ngược lại còn né tránh.
“Anh Kỳ An, sức khỏe của anh mới là quan trọng nhất, kết hôn hẵng .”
Sắc Bùi Kỳ An lập tức thay đổi.
“Nguyệt Nguyệt, em đang chê bai anh sao?”
kịp Tô Ngưng Nguyệt giải thích, mẹ Bùi nghe điện thoại xong liền đạp một cú vào người cô.
“Tô Ngưng Nguyệt, kết quả xét nghiệm thuốc của cô đã có rồi, trong lọ thuốc đó là thủy ăn mòn, là chất độc khiến cơ thể mục nát!”
“Chính cô đã hại Kỳ An ra nông nỗi này, tại sao lại làm vậy?!”
“Mẹ, có nhầm lẫn không? Nguyệt Nguyệt sao có thể hại con chứ?”
Bùi Kỳ An không thể tin nổi, quay đầu Tô Ngưng Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc là ?”
Toàn thân Tô Ngưng Nguyệt cứng đờ, con ngươi co rút, miệng lẩm bẩm.
“Thủy ăn mòn sao có thể là thuốc độc được? Rõ ràng hắn với tôi thứ này chữa khỏi anh, sao có thể lừa tôi được?”
“Chắc chắn có sai rồi, không tôi làm, không tôi!”
Thấy cảnh tượng trước , Bùi Kỳ An không còn có thể tự lừa mình .
“Tô Ngưng Nguyệt, sự là em hại anh sao…”
Sự sáng tỏ, Bùi Kỳ An cũng chính thức trở thành một kẻ tàn phế.
Tôi và Tống Trì chào tạm biệt mẹ Bùi, lại không gian cho họ tự giải quyết việc .
Hai tháng đó, Tống Trì liên tục kiếm cớ hẹn gặp tôi.
Một hôm, anh mang tin tức về Bùi Kỳ An.
Thì ra Tô Ngưng Nguyệt lên núi hái tuyết liên, mà là ở một gã lừa đảo suốt một tháng, đổi lấy cái gọi là thần dược.
Gã lừa đảo đó đắc tội Bùi Kỳ An, nên cố tình dùng Tô Ngưng Nguyệt trả thù.
khi biết được sự , Bùi Kỳ An và Tô Ngưng Nguyệt cãi nhau to, ra đủ lời cay nghiệt.
Tô Ngưng Nguyệt nổi điên, không kiêng nể :
“Bùi Kỳ An, anh giờ chỉ là phế nhân, ngoài tôi ra còn ai cần anh !”
“Nếu biết không chữa được cho anh, tôi đã sớm quyến rũ gã khác rồi, tôi còn trách anh làm tôi phí công vô ích, anh còn dám mắng tôi?”
“Anh tự lại , chẳng lẽ không biết cả giới Bắc Kinh đều gọi anh là công công Bùi sao?”
Bùi Kỳ An giận quá, vung tát cô.
Tô Ngưng Nguyệt ôm chạy khỏi họ Bùi, mấy hôm lại leo lên một kim chủ khác.
Kết quả vợ chính thất đánh cho một trận rồi ném trả về họ Bùi, kéo theo cả Bùi Kỳ An chửi xối xả trước bao người.
Lúc này, Bùi Kỳ An không nhịn được , nhốt Tô Ngưng Nguyệt lại trong , ngày đêm hành hạ.
Cuối cùng có một ngày, Tô Ngưng Nguyệt phát điên, đánh Bùi Kỳ An nhập viện, còn bản thân thì mẹ Bùi đưa vào trại tâm thần.
Nghe , lòng tôi ngổn ngang.
chính là cái kết mà kiếp trước Bùi Kỳ An mong muốn sao?
Còn trong khoảng thời gian tiếp xúc gần , tôi dần dựa dẫm vào Tống Trì, cộng thêm ân nghĩa từ thuở nhỏ, chúng tôi ở nhau.
Ba tháng , anh cầm bó hoa hồng, cầu hôn tôi.
“Khương Vãn, hồi nhỏ tôi đã cứu em, giờ em lại cứu tôi, là định mệnh của chúng . Em đồng ý lấy tôi chứ?”
Tôi xúc động rơi nước , vừa định “tôi đồng ý” thì phía vang lên tiếng hét giận dữ của Bùi Kỳ An.
“Cô ấy không đồng ý!”
Hắn đẩy xe lăn tới, ánh đầy nôn nóng.
“Tiểu Vãn, em không thể lấy anh được.”
“Tôi nhớ lại hết rồi, kiếp trước là tôi có lỗi với em, tôi biết tôi sai rồi. Em quay lại với tôi được không? Tôi tìm mọi cách bù đắp cho em.”
Tôi sững người.
Không ngờ Bùi Kỳ An cũng sống lại vào khoảnh khắc này.
Tống Trì đứng chắn trước tôi.
“Bùi Kỳ An, anh năng linh tinh thế?”
“ cũ tôi còn tính sổ với anh, anh còn dám vác tới ?”
Ánh Bùi Kỳ An lướt qua Tống Trì, tôi bằng ánh đầy tha thiết.
“Tiểu Vãn, tôi biết em cũng sống lại rồi. Nếu không thì đời này em đã không thấy chết không cứu tôi, tôi biết em giận tôi, tôi, tất cả đều là lỗi của tôi.”
“Nhưng tôi hối rồi. Hối vì không biết trân trọng em, hối vì đã đối xử với em vậy. ra tôi đã yêu em từ lâu, chỉ là tôi không nhận ra. Em cho tôi thêm một cơ hội được không?”
Tôi lạnh lùng hắn.
“Bùi Kỳ An, anh hối chứ? chẳng là cái kết mà kiếp trước anh mong muốn sao?”
“Hơn tôi yêu anh. Nếu không anh trộm vòng của Tống Trì khiến tôi nhận nhầm người, thì kiếp trước tôi đã chẳng cứu anh.”
Tôi nắm Tống Trì, quay lưng bỏ .
Bùi Kỳ An vội vàng xoay bánh xe, nhưng mắc đá dưới đất, cả người ngã nhào.
“Tiểu Vãn, xin em… cho tôi một cơ hội thôi…”
Tôi không quay đầu, ngược lại còn bước nhanh hơn.
Về , tôi kể cho Tống Trì nghe toàn bộ đã xảy ra ở kiếp trước.
Anh tức giận đấm mạnh vào tường.
“Tiểu Vãn, tất cả là lỗi của tôi, tôi không bảo vệ được vòng , khiến em chịu nhiều đau khổ vậy. Những em chịu đựng, tôi nhất định khiến Bùi Kỳ An trả gấp đôi!”
Nhưng kịp Tống Trì ra , Bùi Kỳ An đã ra trước, bắt cóc tôi.
Tôi trói cả , không thể cử động.
“Tiểu Vãn, tôi biết tôi sai rồi, tại sao em vẫn không chịu tha thứ cho tôi?”
“Tại sao em lại ở Tống Trì? Em không biết tôi ghét hắn mức nào sao?”
“Em dám dùng máu cứu hắn, nhưng lại trơ tôi thành phế nhân.”
Hắn ngồi trên xe lăn, mày méo mó, hung tợn.
“Nhưng tôi không trách em, bởi vì em yêu tôi nên mới tôi.”
“Lần này tôi bảo vệ em tốt, không ai có thể bắt nạt em, giống kiếp trước, hai sống hạnh phúc nhau, vậy chẳng rất tốt sao?”
“Máu của em có thể chữa lành tôi đúng không?”
“Chờ tôi đứng dậy được, tôi tổ chức cho em một đám cưới lớn, rồi chúng sinh nhiều con. Con trai giống tôi, con gái giống em.”
Tôi run rẩy vì sợ hãi.
“Bùi Kỳ An, anh tỉnh lại ! anh đã cắt rồi, tôi không chữa được.”
“Máu của tôi không thể cải tử hoàn sinh hay mọc lại .”
“Thả tôi ra , chúng coi có .”
Nhưng hắn không nghe thấy, lấy từ túi ra một con dao, từ từ tiến lại gần tôi, miệng lẩm bẩm.
“Tiểu Vãn, đau một chút thôi, em cố chịu nhé.”
“Chúng sắp được nhau rồi.”
Ngay lúc con dao sắp cứa vào cổ tôi, Tống Trì xuất hiện, tung một cú đá đạp hắn ngã nhào.
“Tiểu Vãn, em không sao chứ?”
Thấy Tống Trì , nước tôi trào ra không kiềm được.
“Tống Trì, em sợ lắm…”
“Tiểu Vãn, đừng sợ, có anh ở rồi.”
Anh cởi dây trói, ôm tôi rời .
Không biết Bùi Kỳ An lấy đâu ra sức, chống nửa người dậy, cầm dao đâm mạnh vào lưng Tống Trì.
Tống Trì phản xạ nhanh, nghiêng người né tránh.
Nhưng Bùi Kỳ An không có đôi , không kịp phản ứng, ngã thẳng xuống, con dao đâm sâu vào ngực hắn.
Lúc được đưa vào viện, hắn đã ngừng thở.
khi lo xong hậu sự cho con trai, mẹ Bùi cạo đầu xuất gia, tập đoàn Bùi thị rơi vào khủng hoảng nặng nề.
Tập đoàn họ Tống thừa cơ nuốt trọn Bùi thị, độc bá cả giới kinh doanh Bắc Kinh.
Về , Tống Trì tổ chức cho tôi một đám cưới thế kỷ.
Kiếp trước, Bùi Kỳ An không muốn cưới tôi, một lễ cưới tử tế cũng không cho tôi.
Giới thượng lưu Bắc Kinh đều đại tiểu thư họ Khương là đồ tự đeo bám.
Nhưng kiếp này, tôi có được lễ cưới đẹp nhất thế gian và một người chồng yêu tôi tha thiết.
Tôi trở thành niềm ngưỡng mộ của tất cả các tiểu thư khu Bắc Kinh.
pháo hoa nổ tung trên bầu trời, Tống Trì nâng tôi lên, trao một nụ hôn.
Kiếp này, tôi đã sự có được hạnh phúc thuộc về mình.