VĂN ÁN
Năm thứ hai sau thành hôn, phu quân ta gặp phải thổ phỉ mà vong mạng.
Ta khóc một trận thấu gan ruột, sau đó lựa chọn kiên cường.
Suốt hai mươi năm, ta phụng dưỡng bà bà nằm liệt giường cho tới lúc bà quy tiên.
Ta cũng chăm lo tiểu thúc đệ từ thuở ấu thơ cho đến ngày hắn đăng bảng vàng, cưới được hiền thê.
Ta nghĩ, đời này ta đã không còn gì hối tiếc.
Trước khi tuẫn tiết, ta ra ngoài một chuyến, tới ngắm Giang Nam, chốn phu quân lúc sinh thời thường nhắc tới.
Mưa bụi nghiêng nghiêng, cầu nhỏ nước lượn, cảnh sắc như tranh.
Trên cầu đá, ta gặp lại phu quân đã chet hai mươi năm.
Hắn tay trái dắt một nữ tử, tay phải dắt một hài đồng chừng mười tuổi, vẻ mặt hạnh phúc an nhiên.
“Vợ chồng lão gia họ Thẩm thật có tình nghĩa, hai mươi năm nay dọn đến đây chưa từng thấy họ cãi vã.”
“Con trai trưởng nhà họ vừa đỗ Thám hoa, tiền đồ sáng lạn!”
Trong tiếng cảm thán của người qua đường, ánh mắt ta và Thẩm Mặc chạm nhau.
Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt hắn thoắt cái ngưng lại.
Còn chưa kịp mở lời, đứa trẻ kia đã hất tay Thẩm Mặc chạy vụt qua cạnh ta.
Ta đứng không vững, nhào thẳng xuống dòng sông.
Nước lạnh buốt tràn lên, ta cười tự giễu cho sự ngu muội của mình.
Nếu có thể làm lại, ta nhất định sẽ chọn một kiếp sống tỉnh táo.
Mở mắt ra lần nữa, ta trở về năm đầu thành hôn.