Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

“Cái đây?”

Mẹ tôi nhặt tờ giấy chị tôi – Tô Vân – ném vào thùng rác, tò mò mở ra xem.

Khi nhìn rõ nội dung trên , bà bàng hoàng đến mức ngực, hít thở dồn dập.

Tôi vội vàng chạy lại vỗ lưng giúp bà bình tĩnh:

“Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Phải một lúc lâu mẹ tôi mới hoàn hồn lại, chỉ vào tờ giấy khám thai bị Tô Vân vò nát, chất vấn:

“Tô Hiểu! Con chưa cưới đã có thai? Đứa trẻ là của ai?”

Tôi theo bản năng nhìn về phía Tô Vân, chị ấy vẫn nghịch móng tay, không nói một lời.

“Mẹ.”

Tôi ngồi xuống cạnh mẹ, nhẹ nhàng giải thích trước:

“Đứa trẻ là của bạn trai con, con từng nhắc mẹ rồi. Lần trước con muốn dẫn anh ấy về ra mắt, nhưng mẹ nói không muốn gặp.

Bây giờ anh ấy ra nước ngoài bàn chuyện dự án, đợi anh ấy về sẽ đến nhà chính thức cầu hôn.”

dứt lời, một tiếng cười khẩy vang lên từ chỗ Tô Vân.

Tôi và mẹ đồng loạt nhìn sang, mẹ tôi ngập ngừng hỏi dò:

Vân, con hiểu biết rộng, con thấy bạn trai của Tô Hiểu có đáng tin không?”

Tô Vân lập tức xua tay:

“Mẹ, mẹ đừng hỏi con. Tô Hiểu thích thế thì để nó theo ý nó đi.

Nó nói bạn trai nó ra nước ngoài thì là ra nước ngoài, nói bạn trai nó đi xe sang ở biệt thự thì tin là thật đi.

Tôn trọng con mắt chọn người của nó đi. Một đứa con gái mới tốt nghiệp đại học, hay mơ mộng ảo tưởng là chuyện bình thường.”

Nghe xong, mẹ tôi thêm lo lắng.

“Ý con là, thằng không đáng tin? Những điều kiện đều là hắn bịa ra?”

Tô Vân vẫn tiếp tục tỉa móng tay mới , điệu đầy mỉa mai:

“Đàn ông có tiền thì sao phải để mắt đến Tô Hiểu chứ? Không phải đã có vợ thì là lừa đảo thôi.

Mẹ, Tô Hiểu cũng lớn rồi. Mẹ khuyên nó thai chia tay thì chỉ chuốc oán hận. Nó đâu phải loại người biết ơn đâu.”

Tôi đập bàn đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt Tô Vân quát lớn:

“Chị rốt cuộc muốn nói ? Đừng có ở đây bóng gió mỉa mai, bôi nhọ bạn trai em! Anh ấy không phải lừa đảo!”

Tô Vân hừ lạnh:

“Được được được, anh ta không phải lừa đảo, anh ta là tinh anh giàu có, em hạnh phúc nhé!

Em yêu đi, em tin đi, chị chúc hai người gắn bó bền lâu.

Chị chỉ chờ xem, này không có chị khuyên em thai, không có chị giới thiệu đối tượng, em sẽ bị lừa thảm cỡ !”

Nói dứt lời, Tô Vân quay người rời đi, không để lại cho tôi bất kỳ cơ hội phản bác .

Tôi cũng chẳng buồn đôi co, chỉ lạnh lùng nhìn bóng lưng chị ta rời khỏi, trong dâng lên hận ý.

trước, tôi chỉ đến lúc cãi nhau trước khi chết mới biết được, việc Tô Vân ngăn cản tôi và bạn trai, khăng khăng rằng anh là kẻ lừa đảo, vốn chẳng phải lo cho tôi.

Lý Thừa Duệ thích tôi, chị ta nhận được lợi lộc từ hắn, mới dốc sức đẩy tôi về phía hắn.

trước chị ta nhân danh tôi, nhưng lại toàn những chuyện tổn thương tôi. Đến này lại còn cao nói rằng sẽ buông cái gọi là “tấm giúp đỡ người khác”.

Thật đúng là ghê tởm không chịu nổi.

2

sự an toàn của tôi và đứa trẻ, tôi quyết sẽ chuyển đến sống ở nhà bạn trai.

Khi tôi thu dọn đồ đạc, mẹ tôi lo lắng cằn nhằn không dứt:

“Con thật sự đã tìm hiểu kỹ về hoàn cảnh nhà bạn trai chưa?”

Tôi đặt bộ đồ trong tay xuống, nhẹ nhàng lấy mẹ.

“Mẹ, mẹ yên tâm, anh ấy…”

Câu còn chưa nói xong, ngoài đã vang lên tiếng gõ dồn dập.

Mẹ tôi tưởng là Tô Vân, vội chạy ra mở :

“Con bé này, lại không mang theo…”

Chữ “chìa khóa” nói nhỏ dần, mẹ tôi đứng sững nơi , ngẩn người nhìn người đứng trước mặt.

Tôi xúc động lao đến, nhào vào người ấy, nước mắt không kìm được rơi xuống:

Từ, sao… sao anh lại về nước rồi?”

Cố Từ chặt lấy tôi, trong nói lộ rõ sự vui mừng tìm lại được điều quý giá:

“Anh mơ thấy em, gọi mãi không được, lo quá. Tô Hiểu, em có thể sang nhà anh ở một thời gian không? Em yên tâm, anh…”

Anh còn chưa kịp nói , liền bị một nữ the thé cắt ngang:

“Anh là ai đấy, đứng chắn nhà tôi , biến ngay cho tôi!”

Tôi và Cố Từ đồng loạt quay đầu lại, thấy Tô Vân trừng mắt nhìn chằm chằm về phía bọn tôi.

Chị ta rõ ràng sững lại, ánh mắt dán chặt vào người Cố Từ.

Mẹ tôi gặp được cứu tinh, vội vàng quay sang Tô Vân:

Vân, con mau khuyên em con, nó dọn ra ngoài ở kìa.”

Tô Vân hoàn hồn, giá Cố Từ từ đầu đến chân, trong mắt dần hiện lên vẻ khinh thường:

“Tô Hiểu, em nói bạn trai em xuất thân danh giá thế , vậy lần đầu đến nhà, đến cái quà cũng không có.

Sao thế, đến chút tiền mua quà cũng không có? Còn bày đặt nói ra nước ngoài?

Cẩn thận nó dụ em ra nước ngoài rồi bán nội tạng đấy.”

Nói đến đây, Tô Vân đột nhiên đưa tay che miệng, vỗ nhẹ lên môi mình, ra vẻ hối hận:

“Ui da, chị lỡ miệng quá. Sao lại vô tình nói ra sự thật rồi nhỉ?

Tô Hiểu, em đừng nghe lời chị, bạn trai em đúng là tinh anh giàu có. Nhìn cái đồng hồ Rolex trên tay anh ta xem, mua bản nhái ở đâu vậy? Dây đồng hồ mòn cả rồi.”

Nhìn cái vẻ mỉa mai của chị ta, tôi thật sự chỉ muốn tát cho một cái.

Cố Từ kéo tôi ra phía sau lưng anh, áy náy nói mẹ tôi – người mặt mày u sầu:

xin lỗi, không liên lạc được Tô Hiểu, sợ có chuyện xảy ra xuống máy bay liền vội vàng chạy tới đây, không kịp chuẩn bị quà ra mắt.

Lần sau sẽ đến thăm bác đàng hoàng, nhất bù lại đầy đủ.”

Anh dừng một chút, thêm chân thành:

“Nhà ở khu Ngự Hoa Phủ, hiện tại tiện đi dọn sang sống ở Kinh Hòa Loan.

Hàng xóm xung quanh ai cũng biết , nếu bác không yên tâm, có thể đến hỏi. là người sinh ra và lớn lên ở đây.

Giờ đã tiếp quản công ty của gia đình, là doanh nghiệp do gia đình điều hành…”

“Hahahaha, thổi phồng cũng chẳng cần soạn trước à?”

Cố Từ còn chưa nói , Tô Vân đã bật cười lớn một cách lố bịch.

“Ngự Hoa Phủ, Kinh Hòa Loan, doanh nghiệp gia đình, anh đúng là giỏi bịa đấy.

Còn dặn mẹ tôi đi hỏi hàng xóm? Thuê vài diễn viên quần chắc chẳng tốn mấy đồng đâu nhỉ? bán gan ruột Tô Hiểu để thu lại vốn à?

À quên, chắc để Tô Hiểu lấy thân trả nợ trước, dùng xong rồi thì…”

“Chát!” – một tiếng tát giòn tan khiến tất cả im bặt.

Tôi vung tay, lại tát thêm mấy cái nữa vào mặt Tô Vân, mới tạm nguôi được cơn tức trong .

“Nếu cái miệng chó của chị không nhả được lời ra hồn thì câm miệng lại cho tôi!”

Bị xong, Tô Vân phát điên, nhào tới trả, nhưng đúng lúc sắp đụng vào tôi, Cố Từ bất ngờ đá một cú, hất chị ta văng ra.

Tô Vân bụng nằm dưới đất, đau đớn rên rỉ không ngớt.

Mẹ tôi lao đến, run rẩy nắm lấy tay Tô Vân, đau không để đâu cho :

Vân, con sao rồi? Vân!”

“Mẹ! Mẹ trơ mắt nhìn Tô Hiểu cái thằng đàn ông không biết từ đâu chui ra này con!

Mẹ phải lại cho con chứ, mẹ còn là mẹ ruột của con không?!”

Tô Vân túm lấy tay mẹ tôi, gào kéo, không buông tha.

Thấy mẹ tôi lúng túng không biết xử trí, chị ta lại đổi , mặt nức nở:

“Mẹ, mẹ nhìn xem, Tô Hiểu từ khi quen người đàn ông này thì thành ra thế rồi.

Hôm nay dám ra tay con, biết đâu mai mốt giết cả con thì sao!

Con một nó, vậy nó lại xem tấm của con đồ !”

Mẹ tôi có vẻ bị dao động, đỡ lấy Tô Vân, gương mặt nghiêm nghị thể hiện rõ thái độ của một người mẹ:

“Tô Hiểu, con mau vào nhà cho mẹ! Chuyện của hai đứa, mẹ không đồng ý đâu!”

Tôi thở dài thật sâu:

“Mẹ, con xin lỗi, lần này con không thể nghe lời mẹ được.

Cố Từ thật sự không phải người Tô Vân nói.

Con sẽ dọn ra ngoài sống một thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống con sẽ về giải thích rõ mẹ.”

Lúc Cố Từ gõ , tôi cũng tưởng là Tô Vân quay lại, sợ chị ta lại giở trò tôi đã chuẩn bị sẵn, mang theo toàn bộ giấy tờ quan trọng.

Đống đồ đã sắp xếp kia, tôi lại , kéo tay Cố Từ bước vào thang máy.

Mẹ tôi đuổi theo, nhưng bị Tô Vân giữ chặt lại.

“Mẹ, lời hay cũng chẳng khuyên nổi đứa quyết tâm tìm đường chết đâu, để họ đi đi.”

3

Cố Từ đưa tôi về Kinh Hòa Loan.

bước vào , anh lại chầm lấy tôi.

“Tô Hiểu, anh mơ thấy trong lúc anh ra nước ngoài bàn dự án, em mang thai rồi lại sảy thai, anh chẳng hề hay biết.

Khi anh trở về, tìm mãi vẫn không thấy em đâu, đến nhà em thì hàng xóm nói em đã kết hôn, cả nhà chuyển đi rồi.

Anh tìm khắp thành phố, chẳng thấy bóng dáng em đâu. Em bốc hơi khỏi thế giới của anh vậy.

Để tìm được em, anh đã bán cổ phần công ty, đi khắp cả nước. Cuối cùng nhìn thấy một người rất giống em, anh vội đuổi theo, còn chưa kịp xác nhận có phải là em không, thì bị một chiếc xe tải vượt đèn đỏ đâm chết.

Anh…”

Tôi nhón chân, hôn lên môi Cố Từ, nuốt trọn những lời chưa kịp thốt ra khỏi miệng anh.

trước, khi tôi bị sảy thai rồi bị nhốt lại, thật ra tôi luôn mong Cố Từ sẽ đến tìm tôi.

Tôi vẫn hy vọng, rằng anh không liên lạc được tôi chắc chắn sẽ lo lắng tìm đến.

Nhưng cho đến tận lúc tôi kết hôn rồi chuyển nhà, cũng chưa từng thấy anh xuất hiện.

Mãi đến khi cận kề cái chết, tôi mới biết, thì ra suốt thời gian , Tô Vân luôn giả tôi dùng điện thoại nhắn tin Cố Từ.

Đến lúc Cố Từ trở về và phát hiện điều không ổn, thì tôi và gia đình đã không còn ở nữa.

Sau khi kết hôn, tôi không muốn quấy rầy cuộc sống của Cố Từ, giữa tôi, đã chẳng còn khả năng nữa rồi.

Không ngờ, chính quyết ấy lại khiến anh phải mạng.

Trong khoảnh khắc tình cảm mãnh liệt ấy, tay anh lần xuống dưới, hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến tôi không kìm được run lên, bật ra tiếng rên khe khẽ.

“Đừng… Từ, em mang thai…”

Đôi mắt Cố Từ tràn ngập dục vọng lập tức trở tỉnh táo, cả khuôn mặt ánh lên sự vui sướng tột độ:

“Tô Hiểu, em nói là… anh sắp ba rồi à? Đi, ta đi đăng ký kết hôn ngay!”

Tôi vòng tay lấy eo anh, dụi đầu vào ngực anh, tìm một tư thế thoải mái tựa vào:

“Anh ngốc quá, giờ là buổi tối, cục dân chính tan rồi, mai sớm hẵng đi.”

Cố Từ nhẹ nhàng vuốt ve bụng tôi, nét mặt dần nghiêm lại:

“Không ngờ giấc mơ lại thành sự thật… Dạo này em phải cẩn thận, muốn ra ngoài thì anh đi cùng, anh sẽ thuê người giúp việc về chăm sóc em.”

Tôi hôn lên trán anh, không nói thêm.

Những chuyện đã xảy ra trong trước, không cần thiết để anh biết nữa.

Một đêm bình yên trôi qua.

Tôi bị thức bởi một nụ hôn.

Mở mắt ra đã thấy ánh nhìn tràn đầy yêu thương của Cố Từ.

Tôi vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn , lúc sâu.

Cho đến khi cả hai đều thở hổn hển, mới lưu luyến rời khỏi nhau.

Sau khi dậy và chuẩn bị xong xuôi, tôi nắm tay nhau thẳng tiến đến cục dân chính.

Cha mẹ Cố Từ mất sớm, chuyện kết hôn, anh chỉ báo cho vài người thân thiết.

Không ai phản đối, chỉ có lời chúc phúc.

Trên mặt tôi là nụ cười rạng rỡ, đến bước chân cũng trở nhẹ nhàng.

Khi sắp bước vào cục dân chính, tim tôi đập rộn ràng, cảm nhận được cả bàn tay Cố Từ siết chặt lấy tay tôi hơn.

tôi nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy được niềm mong mỏi.

Cuộc hôn nhân này, là điều cả hai đời tôi đều khao khát.

“Tô Hiểu! Em thật sự dám giấu chị để đi đăng ký kết hôn đấy hả?!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương