Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Không ai muốn làm căng, đành mỗi bên nhường một bước.
Cẩu hoàng đế cướp được phần to .
Thái hậu và Thái hoàng Thái hậu cũng mỗi người được phần nhỏ.
Chủ soái vẫn là phụ thân của Vi.
Phó tướng, ngoài ba huynh , còn có một ngoại tôn của Thái hoàng Thái hậu và một chất nam của Thái hậu.
Ta nghe xong, … cũng ổn.
Chỉ là… người hơi đông.
Không biết Diêm Vương có kịp ghi tên không.
Ta vỗ ngực, khí huyết thông suốt:
Rất tốt, rất tốt.
Phụ thân ta biết tin, liền lắng.
Người không dám trực gặp Hoàng thượng, sợ bị nghi ngờ, nên gửi thiếp xin yết kiến ta.
Ta vui vẻ đi gặp.
Phụ thân nói:
“Vân , con có biết, đám địch phương Bắc kia vừa tàn bạo lang, lại gian trá hồ, vì tài nguyên quá thiếu thốn sinh ra bản tính ngoan cường, dai dẳng.
Mười năm trước thắng, là nhờ ta từng trải, còn chúng thì chuẩn bị không đầy đủ.
Lần khác, chắc chắn chúng đã sẵn sàng.
Hoàng thượng phái người đi, lại quá khinh địch… trận chiến nguy hiểm vô cùng.
Ta biết con oán giận Hoàng thượng, nhưng chuyện liên quan quốc gia xã tắc… con…”
Ánh mắt phụ thân tràn đầy âu.
Ta phụ thân… bỗng kiêu hãnh.
Đây là phụ thân ta … người dám đặt đại nghĩa thiên hạ lên trên ân oán cá nhân.
Ta đáp:
“Phụ thân chớ .
Lần người được cử đi tuy kinh nghiệm chiến Bắc không nhiều, nhưng đều là người từng trải nơi đao kiếm.
Họ tuy ham công, nhưng trong vẫn có vì nước.
Giao thủ với địch vài phen, ắt nhận ra sai lầm, điều chỉnh chiến pháp.
Trận đánh rất gian nan, nhưng một thời gian ngắn chắc chưa thua được.
Khi thế giằng co đủ lâu, Hoàng thượng thay đổi binh lực, khi đó, người được cử viện, tất là phụ thân và các ca ca.
Nên thay vì lắng, phụ thân hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Mắt phụ thân sáng rực, tựa giác:
“Quả nhiên là nữ ta.”
Người ra với bước chân nhẹ nhàng.
—————————–
Trận chiến bắt đầu, quả nhiên vô cùng ác liệt.
Ngay trận đầu tiên, ngoại tôn của Thái hoàng Thái hậu gãy chân, cấp tốc hồi kinh.
trận thứ , chất nam Thái hậu đầu người lăn ngay trước mặt, hoảng hồn trốn vào quân trướng, dám ra.
Muốn lập công, nhưng không biết rằng công lao là thứ khó kiếm thiên hạ.
đổi bằng máu, bằng mạng!
Chỉ có nhà tướng mới hiểu điều đó.
gia cũng không tệ, vẫn đang thủ giữ thành.
bao lâu, chiến lâm vào bế tắc.
bên có thắng có thua, nhưng chưa phân định.
Hậu cung thì thêm ba vị công chúa, sảy thai bào thai.
Có lẽ do lắng chiến , ngoài Hoàng hậu Vi lại thai, thì còn tần nào có tin vui.
Ta thầm khái:
Trận chiến , công đức lớn … chính là giúp hậu cung ít mất thêm tiểu hoàng tử.
Còn ta…khỏi thị tẩm.
10
Chớp mắt đã sang xuân năm thứ .
Hậu cung lại truyền tin hỉ – Quý Nhạc Hoàn lại có hỉ mạch.
Ta thầm nghĩ, e là Thái hoàng Thái hậu đã thông suốt rồi … tiền triều không đấu lại hậu cung, thay vì tranh công trạng, chi bằng tranh bụng tần.
Thái hậu ban thưởng cho Hoàng hậu và Quý .
Đúng ngày Hoàng hậu lâm bồn lần , chiến báo từ Bắc Cương truyền : ta thắng trận lớn, quân địch tổn thất năm vạn. Với một tiểu quốc, ấy là tổn thất nặng nề.
Nhưng niềm vui còn chưa kịp lan rộng, tin dữ theo đã : phụ thân và ca ca của Vi bỏ mình nơi sa trường, người ca thứ ba cứu được một mạng, song đã tàn phế, cụt chân.
Tiền tuyến không còn chủ soái, cục diện nguy cấp.
hoảng hốt.
vội cung ta, đưa ta một đạo thánh chỉ, truyền lệnh phụ thân và huynh trưởng ta lập tức lên đường ra bắc.
Ta không dám chậm trễ, lập tức y theo thánh chỉ làm.
Phụ thân và các ca ca sớm đã chuẩn bị sẵn, vừa được chiếu lệnh liền lên đường.
Trước khi họ xuất phát, ta lặng lẽ gọi họ lại, cùng nhau thương nghị.
Ta đem tình hình quân địch phân tích kỹ lưỡng, chỉ rõ nhược điểm, lại dặn cách giữ mình và phối hợp chiến thuật.
Phụ thân và huynh trưởng kinh ngạc: ta làm sao biết được tường tận vậy?
Ta dĩ nhiên không thể nói, kiếp trước chỉ có đệ đệ ta sống sót, chính miệng nó đã kể lại cho ta.
Chỉ có thể đáp rằng: nay Hoàng thượng cho phép hậu cung can dự chính , không giấu giếm tin tức tiền tuyến. Ta dốc tìm hiểu, tổng hợp, phân tích kỹ càng.
Phụ thân nghe xong, gật đầu khái:
“Vẫn là con có tâm.”
Một nhà ly biệt, nước mắt đầy mắt.
Nhưng lần , ta có tin.
Phụ thân và các ca ca ta định toàn mạng trở .
Ta, cũng sống sót.
11
Sau khi đưa tiễn, ta lập tức hồi cung.
Vừa nơi, đã nghe được một tin chấn động.
Tuy hạ lệnh nghiêm cấm tiết lộ, nhưng Hoàng hậu Vi vẫn biết được hung tin phụ thân và huynh trưởng tử trận ngay trong lúc lâm bồn.
bi thống cùng cực, ngay khi đứa trẻ sắp ra đời đã đứt khí.
Trước khi trút hơi thở cuối cùng, dùng chút lực cuối cùng đẩy đứa trẻ ra.
Một hoàng tử, toàn thân tím tái, đã ngạt thở tử vong từ trong bụng mẹ.
nghe tin, hộc m.á.u ngất.
Lúc ta trở , vừa mới tỉnh lại.
Ta tức tốc vào cung thăm.
ánh mắt mờ mịt, tuyệt vọng, nhưng khi ta bước vào, sắc mặt mới dần có chút sinh khí.
nắm tay ta, nghẹn ngào:
“Vân , Hoàng hậu đi rồi, hoàng cũng không còn… Trẫm còn gì cả…”
Ta nén cơn ghê tởm, không rút tay ra.
Trong thầm nghĩ: Hoàng hậu là thê tử của , hoàng tử là con , mắc gì tới ta? còn muốn ta cùng thương tâm?
Phu thê cùng hoạn nạn?
Ta đâu thê tử , cũng có phần đồng với .
Nhưng, ta không thể nói thế.
Dù rất muốn giẫm lên vết thương nhấn thêm.
Ta diễn .
Ta nhẹ nhàng an ủi:
“Hoàng thượng, xin bớt đau buồn. Mọi rồi ổn thỏa. Vi tỷ tỷ chắc đã trời, định mong Hoàng thượng an lành. Hoàng phụ hoàng đau khổ vậy, e cũng không yên , định sớm đầu thai bên người.”
“Huống hồ, Hoàng thượng đâu không còn gì. Hậu cung còn có trưởng công chúa, còn có Quý , còn có các hoàng tử, hoàng nữ.”
Bên ngoài, còn có cả thiên hạ.
ta.
Không rời mắt .
Tựa thú non mới sinh, ngước mẫu thân.
Nào còn vẻ cao ngạo khi hủy hôn ước?
Nào còn lãnh khốc lúc sỉ nhục tấm chân tình của ta?
nghẹn ngào, dùng ánh mắt tội nghiệp ta nói:
“Vậy… trẫm, còn có không? Trong tim … còn có trẫm không?”