Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Hai không gặp, anh thay đổi nhiều lắm. Sau khi tốt nghiệp ngoái, anh lấy vốn cha mình để khởi nghiệp. Đúng lúc ngành năng lượng mới lên ngôi, tuy công ty nhỏ nhưng lợi nhuận cực cao.

Chu Cảnh hiện tại đã là tổng giám đốc, mặc chững chạc, phong thái điềm đạm, khác hẳn thời sinh viên.

Chỉ điều ánh mắt nhìn tôi vẫn như cũ, vừa kiềm chế, vừa rạng ngời.

Anh đưa tôi trường thủ tục báo danh.

Vừa mới được hai hôm, Hạ Dao đã tìm tới tận nơi.

Cô ta mặc đồ rẻ tiền, không trang điểm, lỗ chân lông rõ ràng, khuôn mặt xám xịt như già chục tuổi.

Cô ta chặn tôi ngoài khu giảng đường, ánh mắt u tối:

“Cuối cùng cũng rồi.”

“Đúng thế. Tôi rồi, Hạ Dao.” – Tôi cười nhìn cô.

Hạ Dao siết chặt tay, giọng đầy uất ức:

“Lẽ ra không nên thế này. Rõ ràng mới là đứa gái rót rượu. Tôi không phải! Tôi là nữ thần nghị lực! Là được nâng niu trong lòng bàn tay! Tình yêu bọn tôi khiến thiên hạ ngưỡng mộ!”

Tôi sững .

Hóa ra… ông trời cũng cho cô ta trọng sinh rồi à?

Tốt thật. Nếu Hạ Dao không mang theo ký ức kiếp , thì tất kế hoạch trả thù tôi chỉ là món ớt nhạt nhẽo vô vị.

Nhưng giờ thì hay rồi.

Hạ Dao nhớ lại tất vậy cô ta sẽ phải dùng đời để năn, hối hận vì những gì mình đã .

Tôi mỉm cười thỏa mãn, còn cô ta thì vẫn không ngừng oán trách.

Qua lời cô kể, tôi mới biết hai qua cô ta đã sống thế nào.

Bị đuổi .

Bị Hạ Quân cấm với lý do sợ ảnh hưởng xấu tới Hạ Thừa Văn.

Bị ta liên tục nhắn tin hỏi giá “dịch vụ”, cũng liên tục bị chửi là hạ tiện, không biết xấu hổ.

Hạ Dao không còn cách nào khác ngoài bám chặt lấy .

Nhờ nắm giữ đoạn ghi âm cảm động ngày xưa, cô ta ép được không chia tay.

Nhưng đã chán ghét cô tận xương, hắn ta lạnh lùng cảm xúc, thô bạo hành động, bắt cô ta như hầu, không cho tiền tiêu vặt, không mua quần áo, không cho mỹ phẩm.

Thế mà để giữ chặt anh ta, cô ta cắn răng chịu đựng tất .

Khổ thật đấy. Giống y như tôi kiếp .

“Hạ Dao.” – Tôi gọi tên cô ta. – “Em nhớ lại mọi thứ khi nào?”

Cô ta nghẹn ngào:

. say rượu đẩy tôi cầu thang xuống. Tôi đập đầu và… nhớ lại.”

Mắt đỏ hoe, cô ta khẽ van xin:

ơi… em sai rồi. Tha thứ cho em được không? Em không nên là con sói mắt trắng như thế…”

Tôi lạnh giọng:

“Nếu tôi tha thứ cho em… thì tôi đã phụ lòng chính mình ở kiếp rồi.”

Tôi đuổi Hạ Dao .

Thời gian trôi qua, nhanh chóng Giao thừa.

cuối đã xong kỳ . Các bạn đều bận xin hoặc thi cao .

Tôi thì đã được trực tiếp giữ lại cao , rảnh rỗi hẳn.

Chu Cảnh bảo tôi tới công ty anh giúp . Thế là suốt kỳ nghỉ đông, tôi đều ở đó.

đêm Giao thừa, Chu Cảnh nhìn tôi đầy mong đợi, hỏi:

“Tối nay em muốn… bạn anh không?”

Ba qua, chúng tôi đã đủ kiểu “ hành”:

hành Valentine

hành tập tỏ tình

hành ôm ấp

hành nắm tay

hành hôn nhau

hành trên… giường

Thì… mức “ hành ” cũng không quá đáng.

Tôi hơi lo lắng:

“Liệu… dọa ba anh không?”

Anh trả lời chắc nịch:

“Không đâu. Họ biết hết rồi.”

Tôi thầm thở phào, nghĩ chắc anh đã âm thầm kể cho bố nghe chuyện hai đứa, nên cũng yên tâm phần nào.

Tôi chuẩn bị quà đầy đủ rồi theo “bạn anh.

Khu họ Chu nằm gần trường đại tôi, đường cảm giác rất quen thuộc.

Tôi càng càng thấy lạ.

Cho khi cửa mở ra…

đứng trong chính là vị GIÁO SƯ nữ tôi!

Ồ hóa ra đó là Chu Cảnh !

Thảo nào lần tôi đưa tài liệu cảm thấy quen mắt, thì ra… là giáo sư tôi là anh ấy!

ấy cười tươi như hoa, nhìn tôi nói:

“Hôm nay đừng gọi cô là lão sư nữa, phải gọi là dì, hoặc là… đấy.”

Tôi như bừng tỉnh.

Không trách được đây sinh viên ngành năng lượng như Chu Cảnh lại lọt vào nhóm nghiên cứu khoa Kinh tế đối ngoại chúng tôi thì ra phụ trách nhóm là anh ta!

Không trách được hồi đó cô sai vặt anh ấy hết nặng bẩn hóa ra là sai vặt con trai ruột!

Tôi cười gượng, gọi tiếng “dì”, rồi đưa quà biếu đã chuẩn bị.

hơi không vui khi tôi chọn gọi “dì” thay vì “”. Lúc ngồi xuống bàn , tôi còn nghe thấy thì thầm với chú Chu, tỏ vẻ tiếc nuối:

“Tôi còn chuẩn bị tiền mừng gọi , thế mà chẳng cơ hội đưa…”

Chú Chu nhẹ nhàng nhắc :

“Gọi ‘dì’ chẳng phải cũng là gọi rồi sao?”

bừng tỉnh sau bữa cơm, bèn kéo tôi ra bên, trịnh trọng đưa luôn tiền mừng vì gọi ‘dì’.

Khá dày. cũng thật tốt tính ghê!

Chú Chu chuẩn bị rất nhiều pháo hoa, bảo Chu Cảnh dẫn tôi xuống sân dưới khu vườn nhỏ để đốt.

Lúc Chu Cảnh đang bê thùng pháo, tôi nhận được cuộc gọi là Hạ Dao.

Tôi không muốn nghe giọng con rắn độc đó trong đêm vui như thế, định tắt máy.

Ai ngờ, đúng lúc đó Chu Cảnh ôm pháo ngang qua, khẽ va vào vai tôi thế là… cuộc gọi bị nhận.

Tôi lạnh nhạt nói vào điện thoại:

“Chúng ta không còn gì để liên lạc nữa.”

Hạ Dao vội vàng ngăn tôi cúp máy:

… không, Hạ Kiều! đừng cúp! Em nói vài câu khiến vui, chuyển cho em nghìn được không? quê , đuổi em ra ngoài, em không chỗ ở…”

“… trăm cũng được.”

Cô ta thấy tôi im lặng, vội tự giảm giá.

Tôi nhướng mày, lười biếng hỏi:

“Nói gì khiến tôi vui cơ?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương