Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Hôm thành thân, ta thở phào nhẹ nhõm.
Đây là năm thứ mười lăm ta giáo hóa tà thần — Nam Cung Tế không hóa ma, lại còn cùng ta trở thành thanh mai trúc mã, sắp bái đường thành thân.
Nghĩ đến cảnh trăm năm sau tiên môn bị tàn sát, chín châu ngập tràn huyết hải, ta vẫn lạnh cả sống lưng.
Nhìn gương mặt góc cạnh của “tiểu tà thần” do chính tay nuôi dưỡng, ta khẽ nắm tay hắn: ”A Tế, chớ phụ ta.”
Chỉ cần hắn an nhiên qua kiếp này, ta sẽ trở về tiên môn tu luyện, độ kiếp thành tiên.
Nam Cung Tế siết chặt tay ta, ngón tay đan vào nhau: ”Hoan tỷ tỷ đừng nghĩ ngợi. Tỷ tỷ hiền lành cao quý như thế, ai nỡ phụ?”
Hắn nói mà như cười, đáy mắt đen kịt tựa ổ rắn độc.
Đêm động phòng, lôi đình gầm rú.
Ta bấm quẻ không ra cơ trời, thì Nam Cung Tế áo hỷ phục rồng phượng đã bước vào.
“A Tế…” Ta run giọng mời rượu giao bôi.
Hắn không đón lấy, ánh mắt băng giá nhìn xuống: ”Hoan tỷ tỷ là đích nữ Hầu phủ, từ nhỏ đã cao cao tại thượng, cớ sao còn trộm tơ tình của muội muội?”
“Hưởng thụ sự sùng bái của người đời, được nam tử để mắt — vui đến mức bất chấp thủ đoạn?”
“Tô Tô vì ngươi mà không có thất tình lục dục, bị Hầu phủ ruồng bỏ, bị chê cười là quái vật — ngươi chẳng chút hối hận?”
Lời hắn như lưỡi dao đâm vào tim. Ta run rẩy, chén rượu rơi vỡ.
Tay lạnh ngắt giơ lên, tát mạnh vào mặt hắn: ”Ta không trộm! A Tế, bao năm qua… ngươi không tin ta?”
Nam Cung Tế nghiêng mặt, môi dính máu đỏ thẫm. Ánh hồng quang trong mắt hắn lóe lên — dấu hiệu nhập ma!
2
Hắn liếm máu trên môi, cười: ”Tỷ tỷ không nhận cũng được. Ta tự lấy. Từ nhỏ ngươi dạy ta không được nói dối, không chiếm đoạt — sao chính ngươi lại làm không được?”
Không đợi ta biện bạch, hắn bất ngờ khôi phục một nửa ma lực.
Vài sợi Thôn Cốt Đinh từ ánh sáng bắn ra, xuyên thấu kinh mạch của ta.
Chiếc áo cưới đỏ thẫm che giấu vết máu, ta chỉ là một phàm nhân, nào chịu đựng cơn đau thấu xương từ những chiếc đinh ấy.
Môi răng cắn chặt, máu tươi tràn ngập miệng, ta gần như đau đến ngất xỉu.
“Nam Cung Tế… ta không trộm!”
Mồ hôi lạnh chảy xuống gương mặt nhợt nhạt của ta.
Nam Cung Tế ôm ta vào lòng, giọng nói dịu dàng nhưng lạnh lùng: ”Tỷ tỷ hãy chịu đựng thêm một chút, chỉ cần lấy lại sợi tơ tình cho Tô Tô.”
“Tô Tô là em gái của ngươi, nàng không thể suốt đời là một kẻ vô tình vô dục.”
“Đó là sợi tơ tình của ta…”
Ta thở yếu ớt, mặt mày nhợt nhạt.
Ta biết ta sắp chết.
Bị giết bởi chính người mà ta đã nuôi dưỡng và dạy dỗ trong mười lăm năm.
Mở mắt, ta chỉ thấy máu đỏ. Nước mắt nóng chảy xuống.
Ta hỏi hắn bằng giọng nói run rẩy: ”Nam Cung Tế, ngươi vì sao đồng ý thành hôn với ta?”
Sự dịu dàng, sự vâng lời của hắn, việc hắn đồng ý thành hôn với ta, tất cả đều khiến ta lầm tưởng rằng nhiệm vụ giáo hóa tà thần đã thành công.
Nam Cung Tế cầm sợi tơ tình vừa lấy được, trên môi hắn hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Hắn treo lên một nụ cười tàn bạo và vô cảm, hỏi ta: ”Trong những năm qua, ngươi dùng sợi tơ tình của Tô Tô có thoải mái không?”
“Ta cưới ngươi, chỉ để lấy lại thứ vốn thuộc về nàng!”
3
Thế nhưng, sợi tơ tình ấy là của ta!
Ta sinh ra đã có hai sợi tơ tình.
Trăm năm sau, Nam Cung Tế sẽ hóa ma, biến cõi người thành địa ngục.
Ta nhận được nhiệm vụ từ thiên đạo, quay lại trăm năm trước để ngăn chặn Nam Cung Tế hóa ma.
Khi hóa thân thành nữ nhân năm tuổi của Hầu phủ, ta phát hiện mình có thêm một sợi tơ tình, điều này khiến ta được yêu mến hơn trong Mạnh gia.
Ta không sử dụng sợi tơ tình này để làm gì, mà chỉ tận dụng sự yêu mến này để tìm kiếm một đứa bé nghèo khổ, bị ruồng bỏ, đó là Nam Cung Tế.
Ta theo phương pháp của thiên đạo, sử dụng tình yêu để giáo hóa hắn.
Ta đã bí mật đưa Nam Cung Tế bốn tuổi vào Hầu phủ, tắm rửa cho hắn, cho hắn ăn, đối xử với hắn như một người thân.
Ta dạy Nam Cung Tế cách nói chuyện, cách viết tên của mình.
Nam Cung Tế có thể nói chuyện, hắn theo sát bên ta, gọi ta là “Hoan tỷ tỷ”.
Hắn giống như một con chó sói nhỏ, hung dữ và không gần gũi, mặc dù có vẻ ngoài đẹp như một bức tượng, nhưng không cho phép nữ nhân khác phục vụ gần hắn.
Chỉ có ta mới có thể ôm hắn, và hắn chỉ có thể dựa vào ta.
Ta cảm thấy, việc giáo hóa tà thần không khó, chỉ cần đối xử với hắn bằng lòng tốt, ta sẽ nhận được sự tin tưởng của hắn.
Có lẽ, hắn sẽ hóa ma, chỉ vì hắn đã chịu đựng quá nhiều sự lạnh lùng và tàn nhẫn.
Vì vậy, ta đối xử với hắn càng tốt hơn.
Ta tự tay may quần áo cho hắn, che chở hắn khỏi những kẻ bắt nạt, mùa đông dẫn hắn ngắm tuyết, mùa hè cho hắn ăn đồ mát, còn trồng hoa phù dung trong sân.
Khi Nam Cung Tế dần lớn lên, sức mạnh ma quỷ trong cơ thể hắn cũng dần khôi phục.
Hắn sẽ bẻ gãy những bông hoa không đẹp, giết chết chim chóc và những con vật nhỏ… Nhưng dù hắn làm gì, ta cũng chưa từng rời bỏ hắn.
Đến năm mười tuổi, Nam Cung Tế đã cao lớn, thân hình rắn rỏi, cơ bắp hiện rõ.
Hắn vẫn giống như lúc nhỏ, ngủ cùng ta, ôm ta từ phía sau.
“Hoan tỷ tỷ, mạng sống của ta thuộc về tỷ, còn tỷ là của ta.”
“Tỷ và ta, không ai có thể chia cắt!”
Hắn ôm chặt lấy ta, coi ta như toàn bộ thế giới của hắn.
Khi đó, ta đã nghĩ—hay là cứ ở bên hắn cả đời như vậy…
Khi trăm năm trôi qua, ta sẽ quay lại tiên môn.
4
Mãi cho đến năm mười bốn tuổi, nhị tiểu thư thứ xuất của Mạnh gia, Mạnh Tô Tô, người bị đồn là “sát tinh”, quay trở về hầu phủ, mọi chuyện mới bắt đầu thay đổi.
Ta là phúc tinh của phủ, còn Mạnh Tô Tô chính là tai tinh của phủ.
Mọi người đều yêu mến ta, hờ hững với muội ấy, ngấm ngầm chế nhạo Mạnh Tô Tô đầu óc không minh mẫn, chẳng khác nào khúc gỗ vô tri.
Mạnh Tô Tô tính tình lạnh nhạt, đến năm sáu tuổi mới chịu mở miệng nói chuyện, ngay cả khi di mẫu qua đời, nàng cũng chẳng hề lộ vẻ bi thương, một giọt lệ cũng không rơi.
Nàng chẳng biết khóc, cũng chẳng biết cười, là “ngọc điêu mỹ nhân” lạnh lùng nổi danh khắp hoàng thành.
Lão phu nhân không thích nàng, lệnh cho nàng đến chùa tu hành đến tận năm mười bốn tuổi mới được hồi phủ.
Từng có tăng lữ trong chùa xem quẻ cho nàng, nói rằng sợi tình duyên trong mệnh nàng đã bị người đoạt mất, cần phải tìm lại sợi tình duyên ấy, nàng mới có thể trở thành người bình thường.
Ngày đầu tiên hồi phủ, lão phu nhân an bài ta và Mạnh Tô Tô cùng đến hoàng tự dâng hương bái Phật, cúng tiền bố thí.
Mạnh Tô Tô không chút do dự từ chối, nàng chẳng hiểu nhân tình thế thái, không thông thất tình lục dục, làm việc chỉ dựa theo ý mình.
Lão phu nhân tức giận đến suýt chút nữa tắt thở, ta vội vàng nói giúp Mạnh Tô Tô vài câu, mới khiến muội ấy được miễn tội trách phạt.
Sau khi dâng hương, tiện tay ta chữa trị vết thương do trẹo chân cho phu nhân tướng quân, phu nhân tướng quân vô cùng cảm kích, hết lời khen ngợi lòng nhân từ của ta trước mặt các vị tăng nhân.
Tiếng thơm của ta lan xa khắp hoàng thành, còn ta ở trong hầu phủ lại chẳng hề hay biết.
Chỉ nhớ rằng, khi hồi phủ, ta đã trông thấy Nam Cung Tế, người đang cải trang thành gia đinh trong phủ, đứng cùng Mạnh Tô Tô.
Nam Cung Tế vớt lên một con cá chép gấm, chọc Mạnh Tô Tô vui vẻ.
Lòng ta chợt thót lên, đó là cá chép gấm mà thánh thượng ban thưởng, nếu như chết, cả hai người họ đều sẽ bị trừng phạt.
Nhìn con cá chép gấm đang giãy giụa khỏi mặt nước trong tay Nam Cung Tế, Mạnh Tô Tô, người xưa nay chưa từng nở nụ cười, vậy mà lại bật cười.
Nụ cười của tuyệt thế mỹ nhân băng giá tựa băng phách vỡ tan, hào quang rực rỡ chói lòa, khiến người ta không thể rời mắt.
Không chỉ có ta, mà ánh mắt của Nam Cung Tế cũng dừng lại trên gương mặt nàng mấy nhịp thở mới dời đi.
Ta tựa như kẻ đột nhập dư thừa, xuất hiện trước mặt hai người họ, phá tan khung cảnh hài hòa vừa rồi.