Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Về đến nhà chưa bao lâu, anh tôi lại tìm tới, đứng ngoài cửa gõ liên tục.
“Tiểu Hiểu, mở cửa đi, anh muốn nói tử tế.”
Con anh tôi đúng là xoay mặt như lật bánh tráng, hồi nãy bệnh viện còn gào rú như kẻ điên, giờ lập tức đổi tông, nói năng nhỏ nhẹ, giả vờ hòa giải.
Tôi nhớ đến kiếp bị hại chết, tim thắt lại từng cơn, chẳng dám mở cửa.
Chỉ đứng bên lùng nói vọng ra:
“ gì nói qua cửa.”
Không ngờ, anh bắt đầu giở bài cảm:
“Tiểu Hiểu, vừa anh nóng nảy thật… Gặp lớn thế, ai mà bình tĩnh nổi.”
“Anh xin lỗi, anh sai . anh chút cứu Tiểu Vũ đi, không?”
Tôi khẽ hừ một tiếng, không đáp.
Anh tiếp tục diễn:
“ Tiểu Vũ ấy mà, mê sĩ diện, đua đòi… Sau khi cưới tiêu xài vô tội vạ.”
“Anh sao? nuôi mà ngày xưa lỡ bao cơ hội, giờ chỉ là thằng công ăn lương. sao gồng nổi nữa?”
“Giờ Tiểu Vũ cần gấp, anh thật sự bó … giúp anh một lần đi, coi như nghĩa ngày xưa.”
Nghe vẻ đáng thương thật đấy.
— vợ anh mê tiêu xài là rõ rành rành, còn căn nguyên thật sự là chính anh đánh bài cờ bạc, thua sạch túi!
tôi đưa đem nướng hết, mà giờ còn giả vờ than nghèo kể khổ.
Tôi giọng:
“Tôi hết . Hai tự lo đi.”
Dù không thấy mặt, tôi thể tưởng tượng vẻ cắn răng nghiến lợi của anh ngoài cửa.
Anh không nhịn , nói to:
“Tao nuôi mày mà tương lai, giờ mày đối xử với tao thế à?!”
Tôi cười khẩy:
“Đừng nói vậy. Từ khi tôi đi tới giờ, đưa anh ít nhất mấy chục triệu . Chưa đủ trả công nuôi nấng sao?”
Nếu không Tiểu Vũ gặp nạn, nếu tôi chưa tỉnh ngộ…
lẽ tôi còn tiếp tục nuôi họ đời.
giờ xin lỗi, một đồng tôi không !
Còn món “ân ” đó, kiếp tôi trả bằng sống !
Không đạt mục đích, anh khi đi còn ném lại một câu độc địa:
“Vậy mày cứ chờ mà nhìn con tao chết viện đi!”
Tôi lùng bật cười.
Tiểu Vũ không phải con tôi.
Cha nó còn chẳng lo nổi, tôi mắc mớ gì phải lo?
Tôi từng liều cứu nó, coi như tận tận nghĩa.
không ngờ, hai con máu ấy còn dám ra tàn độc hơn nữa.
Họ đăng bài bán thảm , ảnh chụp 9 tấm liền: là Tiểu Vũ đang nằm viện, sắc mặt trắng bệch, phải quấn đầy băng trắng, máu vẫn rỉ ra, in thành một vòng đỏ rợn .
thích ảnh còn ghi:
“Con ơi… ba thật sự hết cách , không lo nổi chữa trị… Xin lỗi con.”
Chưa đủ, họ còn nhờ bệnh viện gọi tôi, kể lể Tiểu Vũ đau đớn thế nào.
Tôi nghe mà không hề dao động.
Lúc xảy ra , còn thảm hơn bây giờ gấp trăm lần.
Tôi cứu nó từ biển lửa, giờ còn bị thế này sao?
Càng khóc than, tôi càng thấy ghê tởm.
Vài ngày sau, một tin tức sốc nổ ra trên , gây chấn động như sét đánh ngang tai.
Anh trai tôi liên hệ với một kênh truyền thông lớn, khóc lóc sóng truyền hình:
Nói rằng ngày xưa tôi mà học, đi thuê, cõng tôi đi khám bệnh chục cây số, đến mức rách giày, thậm chí quỳ lạy bác sĩ xin thuốc.
Nói rằng tôi vong ân bội nghĩa, chút giúp mà sinh lòng thù hận, cố ý dụ Tiểu Vũ tới công trường để hại nó!
Đáng sợ hơn — là Tiểu Vũ xuất hiện video.
Ánh mắt lén lút, vừa sợ hãi vừa né tránh, dưới ánh mắt chỉ đạo của cha , nó run rẩy nói dối theo:
“Là dẫn con đến…”
Tôi vô lướt thấy video đó, như hóa đá!
run , mắt dán chặt vào màn hình.
Tôi cứu đứa bé hai lần, thậm chí chết nó ở kiếp .
Mà giờ, nó lại hùa theo bố , đâm tôi một nhát chí !
7
Ngay đêm, đang ngủ tôi bỗng cảm thấy tim mình như bị một bàn vô hình bóp nghẹt, cực kỳ khó chịu.
Tôi choàng tỉnh dậy, ngay lập tức ngửi thấy mùi xăng nồng nặc và khó chịu!
Tôi lập tức nhận ra: anh trai và chị dâu – hai con ác quỷ ấy – lại muốn ra với tôi!
Tôi lập tức lao ra khỏi phòng ngủ, hoảng hốt vặn nắm cửa để mở.
Kịch bản giống hệt kiếp – cửa bị khóa hoặc bị vật gì đó chặn lại.
Ngay giây tiếp theo, một tiếng “bùm” vang , xăng dưới sàn bị châm lửa, ngọn lửa cuồn cuộn bùng dữ dội.
Tôi vội tránh né, lao vào nhà vệ sinh, ướt khăn mặt để bịt kín khe cửa đang bốc cháy.
không dám dừng lại một giây nào, tôi lao tới kho chứa đồ lấy hộp dụng cụ, chạy đến bếp – nơi ít bị ảnh hưởng nhất – tháo song cửa chống trộm.
May thay, tôi chuẩn bị sẵn mọi thứ từ huống này.
Chỉ vài phút, song cửa bị tôi tháo xuống.