Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5 - Kiếp Trước Không Còn Anh

Ánh mắt anh dao động, năng ngập ngừng:

“Phiếu nguyện vọng… định đăng ký trường nào?”

Ánh sáng xuyên qua khung kính hành lang chiếu gương mặt anh, đổ bóng loang lổ.

Tôi chú ý thấy hàng mi anh đang run.

học Công nghệ Quốc phòng.” Tôi đáp.

Sắc mặt anh lập tức thay đổi:

“Tại không phải học Thủ đô? Tớ… tớ định học chí ở .”

Anh bất ngờ nắm lấy tôi:

“Hạ Chi Linh, đi Thủ đô cùng tớ được không? Giống như ta đã hẹn hồi cấp hai…”

ta chưa từng hẹn gì cả.” Tôi vội ngắt lời anh, nhẹ nhàng rút lại, “ chỉ suy nghĩ một chiều của thôi.”

Khoé mắt anh bất chợt đỏ , như không thể tin được rằng người từng dốc lòng dốc dạ vì anh, giờ lại thật sự không muốn có liên quan gì anh nữa.

Anh nhìn tôi, giọng khàng, nghe ra chút tủi thân:

“Hạ Chi Linh, nghe tớ … ba năm nay, tớ đã nghĩ rất nhiều…” Giọng anh càng lúc càng nhỏ, “Tớ nhận ra thật sự có tình cảm với .”

Câu ấy như một hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, khuấy bao tầng sóng.

Kiếp trước, cho lúc tôi chết, vẫn chưa từng nghe được một câu “thích em” từ anh.

“Hạ Chi Linh,” anh ngẩng , ánh mắt ngấn , “ ta học rồi làm lại từ , được không?”

Gió ngoài hành lang bỗng thổi mạnh.

Tôi nhìn đôi mắt ướt của anh, lại nhớ trong cuộc điện thoại quốc tế năm ấy, lạnh lùng : “Anh yêu người khác rồi.”

Tôi cùng nhận được câu trả lời từng khao khát, điểm thích hợp nhất để giải bài toán này… đã qua mất rồi.

Tôi co lại, định đưa khăn giấy cho anh lau mắt, nghĩ nghĩ rồi lại thôi.

“Bỏ đi, muộn rồi.”

mắt anh cùng rơi xuống:

“Tại ? Tớ khó khăn lắm mới nhận ra tình cảm của …”

“Không có tại cả.” Tôi quay người bước lớp, “Có những thứ, đã bỏ lỡ rồi… bỏ lỡ.”

Tiếng anh khóc vang sau lưng:

“Hạ Chi Linh! sẽ không hối hận chứ!”

Tôi không đáp.

Tôi có hối hận không? Tôi không biết.

Chỉ biết rằng nếu giờ mềm lòng đồng ý, nhất định sẽ hối hận.

Tôi đã vất vả lắm mới có được cơ hội làm lại từ , có thể vì một chút xao động lại đánh cược một tương lai chẳng chắc chắn?

Trong lớp yên tĩnh như tờ, tất cả mọi người đều nhìn tôi.

Tôi trở lại chỗ ngồi, mở lại bài thi, nhận ra đang run.

Bạn cùng bàn nhỏ giọng hỏi: “ không chứ?”

Tôi lắc , nắm chặt cây bút máy, dùng lực vạch một đường ngang trên giấy nháp.

Mực loang ra, giống như một giọt mắt đen.

Tan học hôm , đã không đứng ở hành lang nữa.

Chỉ vài vệt loang lổ trên nền đất, như thể mắt anh chưa kịp khô, minh chứng duy nhất rằng anh đã thực sự .

Về nhà, tôi lấy phiếu nguyện vọng ra, nghiêm túc viết ô tiên sáu chữ: “ học Công nghệ Quốc phòng”.

Bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn lại nhuộm đỏ cả bầu trời.

Tôi chợt nhớ lần cùng gặp ở kiếp trước, khi ấy mắt anh đỏ hoe, lại :

“Hạ Chi Linh, đừng bám lấy anh nữa.”

bây giờ, vị trí của tôi đã hoàn toàn đảo ngược.

Tôi cất phiếu nguyện vọng cặp, thở ra một hơi.

Lần này, cùng tôi có thể thực sự sống vì chính rồi.

05

Ngày tháng trôi qua nhanh không nhanh, chậm chẳng hẳn chậm.

Chớp mắt một cái đã thi xong học.

Thế mùa hè sau lại trở nên dài lê thê một cách kỳ lạ, có lẽ vì quá rảnh rỗi chẳng biết làm gì.

như bị trúng tà, cứ cách vài hôm lại gọi điện nhà tôi.

“Hạ Chi Linh, mai có phim mới chiếu ở rạp …”

“Hạ Chi Linh, bạn học cấp hai tổ chức họp lớp nè…”

“Hạ Chi Linh, tớ vừa tìm được một tiệm kem siêu ngon…”

Mỗi lần như vậy, tôi đều dùng một lý do giống nhau để từ chối:

“Không rảnh.”

Giữa tháng Tám, giấy nhập học cùng tới.

Tôi đang ngồi trong sân lau chùi chiếc xe đạp, nghe thấy tiếng bước chân vội vàng.

“Hạ Chi Linh! Tớ đỗ rồi!”

thở hổn hển xông sân nhà tôi, giơ cao một phong bì in chữ nổi lấp lánh:

“Khoa chí – học Thủ đô! nhìn nè—”

Giọng anh bỗng khựng lại, ánh mắt rơi xuống tờ giấy đang mở trên gối tôi.

ĐỌC TIẾP :

Tùy chỉnh
Danh sách chương