Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Tôi nhìn chằm chằm vào màn điện thoại, ngây người trong giây lát.

Bên cạnh, sếp huých nhẹ cùi chỏ vào tay tôi, ghé tai nhắc khẽ:

“Đang mơ gì đấy? Tỉnh táo nghe bên A thuyết trình đi. Lát còn báo cáo đấy, tập trung vào mà hiện.”

Tôi lập tức nhét điện thoại lại vào túi, giơ tay ra hiệu “OK” với sếp:

“Yên tâm đi, này nhất định ‘lấy lòng bố’ cho ra trò.”

Tan họp, sếp bảo tôi tranh thủ ăn trưa, nửa tiếng còn xuống nhà máy khảo sát.

Tôi lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cơm.

Vừa bật màn , góc mắt liếc thấy biểu tượng app quen thuộc với đại diện là một nhân vật hoạt mắt to tròn.

Tôi không kìm được, lại một bấm vào tài khoản phụ của bạn trai.

Dòng trạng thái kia… đã bị xóa.

Ngay đó, điện thoại đổ chuông — là cô bạn của tôi.

“Chị đại! Cuối cùng cũng chịu bắt máy rồi hả?”

cô ấy vang cực kỳ khoa trương:

“Cậu có biết mình vừa thấy gì không???”

“Cái anh ‘tiểu tiến sĩ’ nhà cậu đang đi siêu thị với một em xinh xắn trẻ trung. Mua đầy cả hai túi đồ, vừa đi vừa ríu rít cười đùa.”

“Mình lén bám theo, thấy vào hẳn khu chung cư nhà cậu.”

“Trời má, anh ta dám dẫn khác vào căn hộ tân hôn của hai người!!!”

Tôi đưa tay ôm trán, bật cười khổ:

“Chị ơi… em cũng muốn nói đấy chứ. Mà chị bắn súng liên thanh, em nào kịp chen vô đâu…”

Bạn tôi không vừa:

“Đợi xíu, để mình gửi ảnh nhỏ đó qua cho cậu xem.”

‘Đinh đoong’ — tin nhắn tới liền đó.

Cô ấy gửi mấy tấm ảnh chụp từ góc cực kỳ khéo. Dù là chụp lén nhưng mặt mũi cô kia rõ ràng vô cùng.

Và người đàn ông đi cạnh cô ta — không ai khác chính là Hầu Tuấn Phi.

Bạn trai tôi.

Người mà tôi đã bên cạnh suốt 8 năm thanh xuân.

đó—

mảnh khảnh, tràn đầy sức sống thanh xuân.

Cô ta tên là Hứa Lê, học dưới bạn trai tôi một khóa, cũng là đồng hương.

Hiện đang học năm tư tại Đại học A.

“Thấy rồi chứ?” – bạn tôi sốt ruột hỏi qua điện thoại.

Tôi “ừ” một tiếng.

“Cậu chỉ ừ thôi á!?” – cô ấy cao vút, tức tối.

Tôi cười bất lực:

“Vậy cậu nói xem, tôi làm gì bây giờ?”

Bên kia, cô ấy nghiến răng ken két:

“Bây giờ cậu quay về, đập vỡ đầu tiểu tam đó, rồi tên tra nam ra đường bắt anh ta mặc độc mỗi cái quần xịp mà đi loanh quanh!”

Tôi đưa tay day trán, huyệt thái dương đau nhức:

“Thứ nhất, tôi đang đi tác. Nếu ký được hợp đồng này, tôi sẽ được thăng chức – không bỏ dở.”

“Thứ hai, chuyện giữa vẫn có bằng chứng cụ . Về vội cũng có chẳng làm được gì.”

“Và cuối cùng… nếu thực sự có gì đi thì đã sao? Cùng lắm cũng chỉ là một trận cãi nhau.

Chia tay khi đang chuẩn bị kết hôn không đơn giản hồi còn đi học.

Nó vừa mệt mỏi, vừa tốn thời gian, vừa rút cạn tinh thần.”

“Nếu một gã đàn ông khiến tôi rơi một lít mắt, mà việc lại có đem về một cái túi LV…

Cậu nói xem, tôi chọn cái nào?”

Bạn tôi thở dài:

“Lý thì mình hiểu. Nhưng mình vẫn thấy không cam lòng thay cậu.

Cậu bên cạnh anh ta bao năm, hai ôn thi cao học đều có cậu kề bên.

thi tiến sĩ, ngày nào cũng nấu ăn, chăm từng bữa.

Nếu cuối cùng anh ta dám phản bội cậu… mình sẽ xử anh ta trước!”

Tôi bật cười:

“Cậu vẫn là người thương tôi nhất. này về, tôi sẽ mang đồ ngon cho cậu.”

Tôi cúp máy, đứng yên thật lâu.

Sống mũi cay xè.

mắt chỉ chực rơi xuống.

Tôi siết chặt điện thoại, ép bản nuốt ngược tất cả vào trong.

Hít sâu vài .

Điều chỉnh biểu cảm.

Cố gắng nặn ra một nụ cười.

đó, tôi app đồ ăn trưa.

ăn no.

Chiều còn làm việc.

2.

Chuyến tác này rất suôn sẻ, tôi ký được một hợp đồng lớn.

Cũng nhờ đó, tôi chính thức được thăng chức thành Giám đốc Kinh doanh khu vực Hoa Đông.

Ba ngày , tôi và sếp cùng bay về lại thành phố S.

Sếp thấy tôi cực khổ, đặc cách cho tôi nghỉ hai ngày.

Ông còn định bảo tài xế đưa tôi về tận nhà.

Tôi cười, từ chối:

“Không cần đâu ạ, bạn trai tôi sẽ đến đón tôi.”

Tôi vali to lộc cộc ra khỏi sân bay, vừa đi vừa gọi ba cuộc cho Hầu Tuấn Phi.

Gửi thêm năm tin nhắn WeChat.

Không cuộc nào được nghe máy.

Không một chữ nào được trả lời.

Trời đầu tháng Ba mưa bụi rả rích.

Làn mưa kim châm lạnh buốt xuyên thấu vào tận xương.

Cuối cùng, tôi đành tự bắt xe về.

Về đến nơi, tôi nhập mật khẩu cửa.

Cánh cửa bật , một luồng mùi thức ăn nồng nàn xộc thẳng vào mặt.

Trên bàn đã dọn sẵn bốn món.

Trong bếp, Hầu Tuấn Phi đang đeo tạp dề, bận rộn đảo đồ ăn trên chảo.

Mà ngay giữa phòng khách, trên sofa, lại có một người đàn ông trung niên khoảng ngoài năm mươi đang nằm ngủ.

Nhìn ông ấy tiều tụy, tóc đã điểm bạc, trên tay còn kẹp điếu thuốc tắt.

Tàn thuốc cháy dài một đoạn, “tách” một tiếng rơi xuống thảm lông trắng muốt dưới chân bàn.

Tôi đẩy cửa vào, tiếng “rầm” vang khiến người đàn ông giật mình tỉnh dậy.

Ông ngồi bật dậy, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, rồi dụi mắt, mơ màng nhìn quanh.

Ánh mắt đảo một vòng, dừng lại ở bức ảnh cưới treo trên tường, rồi nhìn sang tôi.

Ông nở nụ cười hòa nhã, đứng dậy nói:

“Cô là… bạn của Tuấn Phi – Hạ đúng không?”

Nghe thấy tiếng động,

Hầu Tuấn Phi cầm vá xào nhanh ra.

Vừa thấy tôi, anh sững người, buột miệng hỏi:

“Em không đang đi tác sao?”

Anh tới rất tự nhiên, giúp tôi vali vào nhà, rồi giới thiệu:

“Vị chú này là bố của Hứa Lê.”

Anh tủ giày, lấy ra một đôi dép nam dự phòng, xuống bên chân tôi:

“Mẹ của Hứa Lê dạo này đang nằm viện, mà bệnh viện lại cách nhà mình chỉ hai trạm xe buýt.

Cô ấy và bố thay phiên nhau túc trực … tạm thời ở nhờ nhà mình vài hôm.”

Tôi khẽ “ừ” một tiếng.

Hầu Tuấn Phi quay lại bếp trông món đang nấu dở, vội vã quay đi.

Tôi vali vào phòng ngủ chính.

Đèn sưởi trong nhà tắm vẫn bật, tiếng chảy róc rách không ngừng vang .

một cú đấm nặng nề, giáng thẳng vào lồng ngực tôi.

Tiếng dừng lại.

Một lát , cửa nhà tắm ra.

Một cô ra ngoài — mặc đồ ngủ vải cotton, đang lau tóc.

Làn da trắng mịn, khuôn mặt còn vương .

Tựa một đóa nhài vừa bị cơn mưa lạnh mùa đông tưới ướt — trong trẻo, dịu dàng, ngây thơ.

Hứa Lê.

Cô ta nhìn thấy tôi, lập tức sững lại:

“Chị… Chị ? Không chị đang đi tác sao?”

Kìa.

Giống hệt lời Hầu Tuấn Phi vừa nói ban nãy.

Tôi cúi mắt nhìn xuống chân cô ta.

Cô ta đang mang đôi dép lông tai thỏ màu hồng — đôi dép tôi vẫn dùng riêng trong phòng ngủ.

Hứa Lê luống cuống lùi về vài , gượng giải thích:

“Không biết… không biết học trưởng có nói với chị , mẹ em đang nằm viện…

Trong phòng bệnh không có chỗ tắm, … em chỉ mượn tạm phòng vệ sinh nhà chị thôi…”

Đúng này, của Hầu Tuấn Phi từ ngoài phòng khách vọng vào:

“Ăn cơm thôi!”

3.

Bốn món một canh, màu sắc đẹp mắt, mùi thơm nức mũi.

Toàn bộ đều do Hầu Tuấn Phi đích xuống bếp.

Yêu nhau tám năm, anh ta từng nấu nổi một bữa tử tế cho tôi, giỏi lắm cũng chỉ là… luộc mì ăn liền.

Tôi thật sự không biết… thì ra anh ta cũng có tay nghề thế này.

Không khí trên bàn cơm gượng gạo, bố nhà Hứa chỉ lẽ trao nhau ánh nhìn, không nói một lời, lẽ cúi đầu ăn.

Hầu Tuấn Phi gắp cho tôi một miếng thịt kho tàu:

này đi tác thuận lợi chứ?”

Tôi gật đầu:

“Khá thuận lợi.”

Anh ta lại hỏi:

“Sao em không báo trước về? Anh còn có lái xe ra đón em.”

Tôi vừa nhai miếng thịt, vừa đáp nhàn nhạt:

“Có gọi rồi. Nhưng anh không nghe máy.”

Hầu Tuấn Phi sững người, đó bật cười:

“À… đó điện thoại đang sạc, anh lại đang ở trong bếp, tiếng ồn không nghe thấy.”

Lại một , căn phòng rơi vào yên đến ngột ngạt.

Bố Hứa cười giả lả, gắp một miếng rau, nói:

“Tiểu này, cháu thật có phúc đấy. Tuấn Phi đúng là người tốt hiếm có: học thức cao, tính cách chu đáo, lại còn biết nấu ăn. Thời nay kiếm đâu ra người đàn ông vậy .”

Tôi rút điện thoại từ túi ra, app phòng khách sạn:

“Chú à, cháu đã giúp chú một phòng ở khách sạn gần bệnh viện. Giao thông thuận tiện, chỉ mất vài phút đi bộ.”

Bố Hứa lập tức đũa xuống, ngoảnh mặt sang hướng khác, không nói gì.

Hầu Tuấn Phi mất kiên nhẫn, khẽ đẩy tôi một cái:

“Mẹ Hứa sắp xuất viện rồi. Chú Hứa gặp chút khó khăn, ở tạm nhà mình vài hôm thôi mà.”

Tôi giơ điện thoại , bình thản:

“Khó khăn thì tôi đã giải quyết rồi. Giờ mời ra khách sạn.”

Sắc mặt Hầu Tuấn Phi trầm xuống, tỏ rõ không hài lòng:

“Có tí chuyện mà em làm quá vậy à?”

Tôi không né tránh, nhìn thẳng vào anh ta:

“Vậy còn anh? Đây là nhà tân hôn của chúng ta. Thiết kế, sửa sang mất một năm, để không nửa năm, tôi – một cô dâu sắp cưới – mới dọn vào được nửa tháng.

Dép đi trong nhà còn kịp nóng chân…

Thế mà anh chẳng nói chẳng rằng, tự tiện cho người khác vào ở?”

Hầu Tuấn Phi nghiến răng, nắm chặt nắm đấm:

“Người khác cái gì? là đồng hương của anh! Hứa Lê còn là học muội của anh !”

Đúng đó, Hứa Lê – nãy giờ vẫn im đũa xuống.

“Xin lỗi chị .”

Viền mắt cô ta đỏ hoe, đứng dậy tay cha mình:

“Không báo trước đã tự ý đến ở, đúng là tụi em sai rồi.”

Vừa nói, cô ta vừa cúi đầu thật sâu.

Ông Hứa cũng thở dài, theo cúi đầu xin lỗi.

Ông ấy khom lưng, cả người toát ra vẻ xấu hổ và tủi nhục:

“Xin lỗi cô …”

Chỉ trong chớp mắt, lòng tôi mềm xuống đôi chút.

Thậm chí còn tự hỏi… liệu mình có quá gay gắt không?

Hứa Lê đưa tay lau mắt, nghẹn lại:

“Làm phiền mấy hôm rồi… Mẹ em vẫn đang nằm viện, … tụi em đi ngay đây.”

Hầu Tuấn Phi vội tới can ngăn:

“Lê Lê, em đừng khóc. Hạ không có ý đó đâu, cô ấy không định đuổi em.”

Tôi thu lại chút lòng trắc ẩn vừa nhen :

“Không, tôi chính là có ý đó. Tôi không thích người lạ ở trong nhà tân hôn của mình.”

Hứa Lê nhìn tôi một cái, không nói thêm gì, lẽ tay bố đi thu dọn đồ đạc.

Vài phút , hai cha thay dép, xách hành lý rời khỏi cửa.

Hầu Tuấn Phi vẫn hấp tấp chạy theo, vội vã:

“Bên ngoài còn mưa, đợi chút! Để anh lấy thêm áo cho hai người.

Hai người cứ xuống tầng hầm đợi anh ở bãi đỗ xe nhé!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương