Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Hôm đó, vừa tra xong điểm thi đại học, tôi nghe thấy cuộc đối thoại giữa Lục Dịch Ninh và Chu Nhiễm.
720 điểm.
Bằng đúng điểm chuẩn tỉnh trưởng năm ngoái.
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì giọng Chu Nhiễm quen thuộc đã vang lên sau cánh cửa:
“Lục Dịch Ninh, anh đừng quên, vụ cá cược của chúng ta anh vẫn chưa thắng đâu.”
“Phải để Kiều Vũ theo anh vào cao đẳng, anh mới coi như thắng tôi.”
Lục Dịch Ninh rõ ràng chẳng mấy để tâm lời cô ta:
“Điểm của cô ấy bây giờ em không thấy sao? Hơn 400 một chút, vào được đại học ngon gì chứ?”
Chu Nhiễm cãi lại:
“Nhưng cô ấy vốn có nền tảng rất tốt, nhỡ đâu—”
“Dù cô ta có bùng nổ phong độ đi nữa, muốn cô ta học trường nào, chẳng phải chỉ cần anh nói một câu là xong à?”
Lời này vừa dứt, mấy người đứng cạnh – vốn nãy giờ im lặng – lập tức cười ồ lên.
Những kẻ từng ngày ngày miệng gọi tôi là “chị dâu”, lúc này lại chẳng ngại buông ra những câu độc mồm độc miệng nhất:
“Với độ mê anh Ninh của Kiều Vũ ấy hả, đừng nói học cùng cao đẳng, cho đi nhặt rác cùng chắc cô ta cũng vui chết!”
“Chuẩn luôn! Cả trường ai chẳng biết vì muốn ở bên anh Ninh mà cô ta từ top đầu rớt thẳng xuống đội sổ! Loại não toàn tình yêu thế kia, có chuyện gì mà chẳng dám làm!”
Lại thêm một trận cười đầy thỏa mãn.
Tôi nghe rõ từng chữ từng câu, nhưng chẳng buồn để tâm.
Một mỹ nam như Lục Dịch Ninh, tôi diễn chút trò, chịu khó rớt vài điểm làm anh ta vui thì đã sao chứ?
Ở chỗ đám người đó không nhìn thấy, Lục Dịch Ninh đã “dốc sức báo đáp” tôi bằng hành động rồi.
Nghĩ đến bộ dạng quyến rũ hoàn toàn khác hẳn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày của anh ta trên giường — đôi mắt ươn ướt, bờ môi ửng đỏ ẩm ướt…
Tôi hơi ngẩn người một chút, thì bị một câu đùa cợt của người bên cạnh kéo trở lại thực tại.
Hắn nháy mắt với Chu Nhiễm, cười hề hề:
“Chị Nhiễm, nếu Kiều Vũ biết tất cả những chuyện này chỉ là một màn trả thù của chị, chắc sẽ hận chị chết mất!”
Chu Nhiễm khó chịu trợn mắt lườm hắn:
“Ngốc ạ, chuyện rõ rành rành thế còn phải hỏi?”
Nhưng lần này bọn họ đoán sai rồi.
Tôi chẳng hề hận Chu Nhiễm. Trái lại, tôi còn biết ơn cô ta.
Dù sao thì, một đứa có khuôn mặt nhạt nhòa đến mức đập nguyên cái mặt vào đống bột cũng chẳng ra nổi đường nét như tôi, lại có được mỹ nhân như Lục Dịch Ninh — là nhờ chính tay Chu Nhiễm dâng đến đấy thôi.
2.
Từ nhỏ tôi đã biết — tất cả kỹ năng của mình đều dồn hết vào chuyện học.
Người khác học thuộc văn cả buổi, tôi chỉ cần đọc một lần là có thể đọc ngược không sai chữ nào.
Kiến thức chỉ cần nhắc qua là hiểu, bài khó gặp tay tôi liền hóa đơn giản.
Nhưng tôi cũng hiểu rõ, ở một thị trấn nhỏ tầm thường như thế này, quá nổi bật… chưa chắc đã là chuyện tốt.
Vì vậy, dù năm nào cũng phải giành học bổng nên buộc phải đứng nhất lớp, nhưng điểm số của tôi chưa bao giờ vượt quá Chu Nhiễm — người đứng thứ hai — quá năm điểm.
Chỉ có một lần ngoại lệ.
Hôm đó là trước kỳ thi tháng một ngày, tôi thấy Lục Dịch Ninh và Chu Nhiễm hôn nhau ngoài phòng thi.
Cậu thiếu niên đẹp trai như tranh vẽ cùng cô gái xinh xắn thanh thuần, rõ ràng là một khung cảnh đẹp như truyện tranh, nhưng tôi lại… ghen đến nghẹt thở.
Trong bài thi Toán, tôi không kiềm được, làm thêm một câu lớn.
Đến bài thi Vật Lý, tôi tức giận đến mức làm đúng toàn bộ câu trắc nghiệm.
Kỳ thi tháng ấy, tôi hơn Chu Nhiễm tận 35 điểm.
Sau đó tôi tự trách mình không giữ được bình tĩnh, hối hận suốt mấy ngày.
Cho đến ngày thứ ba — Lục Dịch Ninh xuất hiện trước mặt tôi.
Anh mặc áo đấu màu vàng chanh, số 23, vừa chạy vừa thở gấp đến trước mặt tôi, gương mặt đẹp trai lộ rõ vẻ áy náy:
“Xin lỗi bạn nhé, vừa rồi tôi ném lệch bóng, không may trúng bạn.”
“Bạn có sao không? Có cần tôi đưa đến phòng y tế không?”
Tôi thừa biết — quả bóng rổ bay thẳng về phía tôi kia, tuyệt đối không phải là tai nạn.
Giống như việc tôi rõ mồn một rằng, Lục Dịch Ninh cố tình tiếp cận tôi… chắc chắn là vì Chu Nhiễm.
Có thể là muốn thay cô ta xả giận, cũng có thể là đang chơi trò cá cược cùng cô ấy.
Nhưng lý do là gì thì đã sao chứ?
Đó là cơ hội duy nhất… để tôi được đến gần Lục Dịch Ninh.
3.
Đúng vậy.
Tôi muốn có được Lục Dịch Ninh.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy anh ấy.
4.
Phải thừa nhận rằng, Lục Dịch Ninh xuất hiện… thật đúng lúc.
Trước khi anh ấy bước vào cuộc đời tôi, suốt mười bảy năm trời, tôi chỉ có một ước mơ duy nhất.
Khi cha tôi say xỉn đến mức không còn tỉnh táo, rồi trút những trận đòn như bão tố xuống người tôi.
Khi mẹ tôi vì muốn dành dụm tiền cưới vợ cho em trai, đã định bán tôi – cô bé mới 13 tuổi – cho một gã đàn ông goá vợ 50 tuổi.
Tôi chỉ có một suy nghĩ khắc sâu trong đầu:
“Đậu đại học tốt nhất, thoát khỏi nơi này.”
Tôi chưa từng quên, cũng chẳng dám lơ là dù chỉ một phút.
Về sau, kể cả khi tùy tay làm bài thi toán của đề 22 – kỳ thi đại học mới, tôi vẫn dễ dàng đạt điểm tuyệt đối.
Tôi biết — ngôi trường đại học tốt nhất nước đã nằm chắc trong tầm tay.
Tôi chỉ cần chờ — đến kỳ thi năm sau, nhắm chuẩn và bắn một phát trúng đích.
Nhưng khi ngoái nhìn lại mười bảy năm u tối của cuộc đời mình — là một tuổi thơ ngột ngạt, một hành trình đắm mình trong sách vở vô hồn.
Hôm đó, tôi thấy đài Sơn Đông phát lại bộ phim “Kiếp Này Không Hối Hận” của Lê Minh,
Tôi nhìn gương mặt đẹp trai có chút bất cần trên màn hình, lặng im xuất thần thật lâu.
“Nếu mười bảy tuổi mà được yêu một thiếu niên đẹp đến thế này… thì tốt biết bao.”
Và rồi — Lục Dịch Ninh xuất hiện.
Anh ấy còn trẻ hơn, còn đẹp hơn cả Lê Minh trong phim.
Mỗi bước chạy, chiếc áo đấu như khẽ ôm lấy thân hình săn chắc mảnh khảnh của anh, cũng vô tình khơi dậy khao khát sâu kín nhất trong tôi.
Tôi muốn có được anh.
Nhưng tôi không thể.
Giống như tôi đã nói… tất cả kỹ năng của tôi đều dồn hết cho việc học.
Ngoài việc học ra, tôi chẳng có gì nổi bật — tầm thường đến mức chìm nghỉm giữa đám đông.
Là kiểu người mà Lục Dịch Ninh, kẻ luôn đứng giữa ánh hào quang, sẽ chẳng bao giờ liếc mắt nhìn lấy một lần.
Thế nhưng bây giờ — chính Chu Nhiễm đã tự tay đưa anh đến trước mặt tôi.
5.
Tôi làm như chẳng hay biết gì, vui vẻ đón nhận từng lần Lục Dịch Ninh cố tình tiếp cận sau đó.
Trong căn tin náo nhiệt người qua kẻ lại, hay ở nhà thi đấu vắng lặng sau khi dòng người rút hết, anh luôn xuất hiện trước mặt tôi một cách “vô tình”.
Thời gian anh dừng lại vì tôi ngày càng nhiều hơn, ánh mắt nhìn tôi cũng dần trở nên nóng rực.
Cuối cùng, vào một ngày nọ, anh rẽ qua đám đông, đi thẳng về phía tôi:
“Kiều Vũ, anh thích em. Em đồng ý làm bạn gái anh không?”
Lúc nhào vào lòng anh, tôi vờ như không thấy được sự chán ghét mà anh đang cố che đi sau hàng mi dài.
Tôi chỉ lặng lẽ nhắm mắt, hít sâu mùi hương dễ chịu trên người anh — một hỗn hợp giữa cam thảo và nước xả vải.
“Trong sách có nhà vàng, trong sách có mỹ nhân.”
Cổ nhân nói chẳng sai.
Nhưng tôi cũng biết rõ — mỹ nhân này, sẽ chỉ thuộc về tôi trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Có thể anh sẽ sớm chán, rồi bất ngờ chia tay tôi trước mặt mọi người, coi như giúp tiểu thanh mai của mình xả giận.
Cũng có thể, anh muốn chơi lâu hơn một chút — để tôi lún càng sâu, rồi đột nhiên buông tay.
Chỉ là tôi không ngờ, mục đích thật sự khi Lục Dịch Ninh tiếp cận tôi… lại là để đập nát “căn nhà vàng” mà tôi vất vả xây dựng.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được điều đó, là ở quán net.
Tôi đang ngồi cạnh Lục Dịch Ninh, lặng lẽ làm đề “Ngũ Tam”.
Anh thì đang chơi game rất tập trung, bỗng dưng cau mày, gỡ tai nghe xuống một cách bực bội.
Tôi nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu hỏi:
“Anh sao vậy?”
Anh nhìn tôi chằm chằm vài giây, rồi đột nhiên hạ giọng, đôi mắt trầm xuống:
“Anh không thích em làm đề bên cạnh anh.”
Tôi rất sẵn lòng chiều theo mỹ nhân, liền thu bài thi lại, tiện tay ném sang một bên:
“Vậy thì em không làm nữa.”
Anh vẫn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo hơn:
“Anh cảm thấy… giữa chúng ta có khoảng cách quá lớn.”
“Anh không thích cảm giác này.”
Tôi chợt nhận ra điều gì đó, tim đập dồn dập.
“Vậy… anh muốn cảm giác như thế nào?”
Anh đột ngột tiến sát lại gần, gần đến mức trán gần như chạm trán tôi, giọng nói mang theo vẻ nũng nịu khẽ khàng:
“Không thể giống anh, làm một học sinh cá biệt… được sao?”
Ánh sáng xanh từ màn hình lặng lẽ hắt lên đôi mắt trong suốt như thủy tinh của anh, như một yêu tinh biển đang mê hoặc con mồi:
“Kiều Vũ, đến thế giới của anh đi… cùng anh mãi mãi.”
Khoảnh khắc đó, tôi gần như phát điên vì vui sướng.
Thì ra, đây là điều anh muốn.
Thì ra, đây cũng là điều Chu Nhiễm muốn.