Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
02
ra trước đây Cha luôn giữ ba phần kính trọng A Nương.
Thế mà không hiểu hôm nay, ta lại có gì đó chống lưng:
“Con gái ngoan của nàng dạy dỗ đây, ngang nhiên đánh Nhữ Nam Vương Thế !
Đúng là loại coi trời bằng vung!”
A Nương không nghe gì, cúi xoa ta, dịu giọng hỏi:
“Có bị thương không?”
Ta lắc , gạt tủi thân, nở một nụ cười Người.
Ánh mắt A Nương lướt qua vành mắt đỏ hoe của ta, cất lời:
“ An , ngài từng hỏi Nhan Nhi một câu nào, vì con bé lại đánh Nhữ Nam Vương Thế chưa?”
Cha bị hỏi ngẩn người.
Thị Hồng Phù đứng bên cạnh, A Nương ra hiệu, hắng giọng:
“Chuyện là hôm đó tiểu thư nhà mình chuyện bất rút đao tương trợ, lại …”
Ta…
Nha từ nhỏ có một ước mơ, đó là trở thành kể chuyện đệ nhất thiên hạ.
Đời nó có hai sở thích lớn.
Thêm mắm dặm muối.
Và có bé xé ra to.
A Nương ho khẽ một :
“ đơn giản thôi, không cần tô vẽ, hoa mỹ hay tạo không khí gì hết!
Càng không trữ tình!”
Thế là Hồng Phù nghẹn lời, một lúc lâu sau mới một cách khô khốc, không cảm xúc:
“Thằng nhãi đó gia là kẻ ăn bám vợ.”
“Rắc” một .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit đâu nhé!!!!
Là mặt mũi của An vỡ tan.
Lời lòng mà, lúc nào cũng khó nghe.
Mà điều đáng sợ nhất là, lời lòng đồng thời cũng là sự .
Trước khi Cha cưới A Nương, ta không hề có tước vị, là một Quang Lộc Tự Thiếu Khanh thường.
Chính vì A Nương có quân công hiển hách, nên Cha mới có tước vị.
Lúc , sắc mặt Cha hết đỏ lại trắng.
Một mặt cảm mất mặt, mặt khác lại mình không phân phải trái trắng đen đánh ta, nên có hối hận nho nhỏ.
Thế là ta dịu giọng tới:
“Nhan Nhi có đau không? Cha cũng là do quá tức giận…
Nhưng dù nữa, con là trưởng phủ, gặp chuyện phải ôn hòa, lương thiện, cung kính, tiết kiệm.
[ – .]
Sau mới có thể chăm sóc cho các đệ muội.”
Ta tránh bàn tay Người định xoa mình, thẳng không nể nang:
“Con không có đệ muội gì hết.
A Nương lúc sinh con tổn thương thân thể, sau không thể sinh thêm nữa.”
Cha không gì, có khóe miệng khẽ nhếch , cho tâm trạng đang của ta đang tốt dần một cách kỳ quái.
03
Tối hôm đó, Cha lần tiên ghé qua “Lê Hoa Uyển” của A Nương.
Bên cạnh dẫn theo một yếu đuối hoa tơ hồng.
đó chẳng khách khí phẩm:
“Lê Hoa Uyển gì chứ, chẳng may mắn nào.
phu nhân lại thích thứ hoa trắng bệch … Á!”
chưa dứt, mấy luồng bạc nhanh chớp phóng về phía hai người.
Hai người theo phản xạ lùi lại, nhưng lại giẫm phải cơ quan trên mặt đất.
Mười tám hàng rào sắt đen từ dưới đất trồi , nháy mắt nhốt cả hai vào trong lồng sắt.
“Hoa tơ hồng” sợ mức mặt mày tái mét, búi tóc Lăng Vân chải chuốt tỉ mỉ bị một mũi lông vũ xuyên qua giữa không trung.
Mũi vừa vặn cắm ngay chính giữa búi tóc, trông nực cười khi cứ lắc qua lắc lại.
Giây phút then chốt, những mũi lông vũ lại đều bị A Nương dùng một cây trường thương gạt phăng.
Ngay sau đó, Người đáp xuống đất, xoay người một vòng, đuôi thương gõ nhẹ ba cái lồng sắt:
“Xin lỗi nhé, là trận pháp nhỏ thường thôi.
lại, Lê Hoa Uyển đặt theo Lê Hoa Trận, không hiểu thì đọc thêm sách vào.”
Ba gõ đó đánh thẳng vào mặt Cha, ta tức tối gầm :
“Nàng bày trận pháp gì trong nhà thế hả? tưởng đang ở chiến trường chắc?!
Muốn hại c.h.ế.t ta à!”
A Nương tỏ vẻ kỳ quái:
“ thường ngài có đâu, lại căn nhà là của hồi môn của ta.
cần ta vui, dù có dỡ bỏ cũng có đâu?”
Ta đang gặm bánh nếp ở bên cạnh thế:
Cha A Nương cãi nhau à?
Vậy thì lượt người đáng yêu mình ra mặt làm người hòa giải !
Thế là ta vội vàng nuốt vội miếng bánh nếp lại.
Vừa nhớ lại “ba khuyên giải” mà Nhữ Nam Vương Thế truyền dạy, vừa một cách chân thành:
“A Nương, thôi bỏ , bỏ , Tết nhất nơi .
Cha, thì thôi, mang quà cáp gì nữa.
Chỗ chúng con người đủ , hay là để người mới đổ bô đêm nhé?”