Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 3
Anh có thể quên nhắn tin cho tôi, quên hẹn hò tôi, nhưng chưa quên sinh nhật của cô .
Sau đó cô theo anh sang nước ngoài, vào cùng trường, rồi lại cùng viện nghiên cứu.
Thấy tên cô , lòng tôi thoáng nhói .
Lê Chước xin lỗi rồi bắt máy.
Thẩm Hà bên kia tươi vui:
“Học trưởng, em sắp nước rồi đó!”
“Em làm gì?”
“Tất nhiên là để theo sát bước chân anh chứ~”
“ ?”
“Mai!”
“Đi đường cẩn thận, đến nơi nhớ gọi cho anh, anh đón.”
Anh chuyện nhẹ nhàng, mắt vẻ dịu dàng.
cảnh ấy, tim tôi co thắt lại, một cảm giác nghèn nghẹn, khó chịu không tả nổi lại xuất hiện.
Tôi cúi , cố che đi đôi mắt đang ươn ướt.
Nhưng vừa ngẩng , tôi liếc thấy một bóng người…
Là Yến Thù.
Anh đứng cách đó không xa, sắc lạnh tanh, mắt găm vào chúng tôi.
Không biết anh đã đứng đó… từ .
…
Lê Chước vừa cúp máy, liền nhận tôi đang chằm chằm một hướng. Anh thuận theo mắt tôi sang hai đều sững người.
Yến Thù.
Anh đứng đó, cách chúng tôi không xa, vẻ lạnh băng, mắt ngùn ngụt sự chiếm hữu cảnh giác.
Tim tôi chợt thắt lại.
Anh đến đây từ vậy…?
Yến Thù sải bước tới, đôi mắt khóa vào Lê Chước, anh trầm thấp, mang theo hơi thở áp lực:
“Người là ai?”
Tôi cuống quýt đáp, gần là phản xạ:
“Một… người bạn bình thường thôi.”
Lê Chước hơi sững, mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Anh lại Yến Thù, lễ độ hỏi:
“Vậy… vị là?”
Tôi lập tức tiếp lời, vẫn là câu dối đến mức run tay:
“ là bạn bình thường.”
hai người đàn ông đều khựng lại trong vài giây.
Lê Chước dừng trên Yến Thù có chút hoài nghi, có chút khó hiểu.
Yến Thù, dù không hiểu tại sao tôi dối, vẫn mím môi không tiếng.
Anh biết tôi không thích công khai chuyện của chúng tôi anh người đàn ông tự tin đến mức cố chấp ấy đã quen việc im lặng chịu đựng trong những .
Tôi sợ anh nhận thêm điều gì từ quá khứ của tôi Lê Chước, nên vội nắm lấy tay Yến Thù, rồi nở một nụ cười gượng gạo:
“Lê Chước, hôm nay đến đây thôi nhé. Em có việc bạn mình, đi trước đây.”
Tôi kéo Yến Thù rời đi, bước nhanh đến mức không dám quay lại.
Đi được một quãng, phía sau lưng vang trầm thấp quen thuộc:
“Kiều Kiều.”
Tôi khựng bước, không dám ngoảnh lại.
“Sao ?” – tôi cố giữ bình tĩnh.
Yến Thù siết bàn tay tôi, rồi nhét luôn vào túi áo khoác anh, mười ngón đan vào nhau thật .
Anh cúi , khẽ khàng:
“Tay em lạnh quá.”
Tôi cúi mắt, chỉ khẽ đáp:
“Ừ.”
Bàn tay ấy bị anh nắm trong túi áo vẫn run nhè nhẹ.
Mạng xã hội vốn chật hẹp dù không muốn quan tâm thì tin tức mấy người khó ưa vẫn cứ lọt vào mắt.
Sáng hôm sau tôi đến công ty, Nhan lập tức giật điện thoại, đưa qua cho tôi xem:
“Kiều Kiều, mau xem Moments của Thẩm Hà kìa!”
Trong ảnh sân bay, Thẩm Hà đeo kính râm, cười tươi tắn vẫy tay chào máy ảnh.
Trong khung hình rõ ràng có một bàn tay đàn ông đang kéo vali giúp cô.
Tôi liếc nhận nốt ruồi khớp ngón cái đó, rõ ràng là của Lê Chước.
Anh thật sự đi đón cô rồi.
Mọi người vào bình luận:
【Chào mừng học muội nước~】
【Học muội bên đó nào, có quen chưa?】
Thẩm Hà trả lời:
【 hơi bỡ ngỡ, nhưng học trưởng chăm sóc em nhiều lắm.】
【Có lần em trễ gặp cướp, là học trưởng bảo vệ em, đưa ví cho tên cướp để em chạy thoát.】
đám vào: 【Ôi, ngọt , chúc 9999.】
Tôi lướt tiếp:
【Học muội nước sẽ làm đâu?】
【Đương nhiên là cùng học trưởng trong cùng viện nghiên cứu rồi.】
【Ê, dính nhau kia kìa.】
Tôi không dám xem nữa.
Bởi lòng thấy hơi khó chịu.
Cái cảm giác bị Thẩm Hà chèn ép ngày xưa lại ùa .
Khi yêu Lê Chước, đó là thời kỳ tôi tự ti nhất đời của tôi.
Tôi luôn tự hỏi: liệu mình có đủ thông minh để bên anh không?
Mình cố gắng vậy thì có thể giữ anh mãi mãi không?
Tôi gần tự tra tấn bản thân trong , hết lần tới lần khác rằng người tôi, vô dụng vậy, chẳng có tư cách đứng cạnh Lê Chước.
Ngày anh chủ động chia tay, Thẩm Hà đến tìm đến tôi.
Cô thẳng:
“Học , em biết điều kiện của , Lê Chước là người tốt nhất có thể có trong đời.”
“Nhưng đừng ích kỷ, đừng bám víu anh ấy nữa, anh ấy không cùng giới … sự hiện diện của chỉ kéo anh ấy xuống.”
“Cambridge đã chấp nhận em rồi, sau em sẽ cùng anh ấy, chắc sẽ chẳng cơ hội gặp anh nữa đâu.”
Thời gian đó, tôi bị trầm cảm, uống t.h.u.ố.c năm mới đỡ.
Nhan thấy sắc tôi khác liền giật điện thoại lại:
“Khi cậu yêu Lê Chước, Thẩm Hà đã bám anh ấy lắm rồi. Sinh nhật cậu, cô ép anh phải đi cùng tới bệnh viện, cậu ốm, cô bắt anh phải lại làm thí nghiệm cô ấy đúng kiểu hoa bạch liên thâm hiểm”
Tôi lắc :
“Bọn tớ đã chia tay rồi. Bây anh ấy muốn bên ai là quyền của anh ấy.”
Ngay đó, điện thoại tôi vang tin nhắn từ Lê Chước:
【Tối nay có rảnh không?】
Tôi im lặng lâu, cuối cùng trả lời: 【Có.】
Màn hình hiện “đối phương đang nhập…” rồi mất, anh gõ đi gõ lại mấy lần trước khi gửi:
【Nếu có thời gian, anh mời em đi hẹn hò nhé?】
Tôi đứng hình mất vài giây.
Nhan la sung sướng: “Ồ, anh ấy muốn nối lại tình xưa đó!”
Nhưng tôi lại không vui tưởng tượng.
Đây vốn là điều tôi từng mơ suốt năm, vậy mà trong tôi bỗng nảy ngay gương Yến Thù.
Tôi đúng là một người mâu thuẫn.
Một phần tôi mang ơn Yến Thù, một phần lại nhớ tới những lời châm chọc hạ thấp tôi của Thẩm Hà sau khi tôi Lê Chước chia tay.
Những năm tháng nhớ Lê Chước, vì tự ti mà tôi chưa từng dám chủ động.
Nếu bây tôi hẹn hò Lê Chước, thì liệu không phải là đang tát thẳng vào Thẩm Hà sao?