Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
Sáng sớm sau, tôi dậy rất sớm, tự trang điểm thật xinh đẹp rồi chạy tới công của anh trai.
Đã hơn 20 ngày không gặp anh ấy, nay nhất định kiếm cơ hội ôm một cái rồi cắn vài miếng mới được.
Vừa đến đó, tôi liền hăm hở xông thẳng vào văn phòng của anh trai.
Nhưng anh không có đó.
“Anh ơi, trợ của anh đâu rồi?” – Tôi mở miệng luôn.
“Em đến đây làm gì?” – Anh tôi tôi với ánh khó hiểu.
“Ba bảo em đến công làm thêm. Anh xem em có thể làm gì?”
Anh tôi tôi đầu đến chân một lượt: “Lát nữa đối tác đến, em qua phòng pha trà chuẩn bị đi.”
“Ờ…” – Tôi uể oải đi ra , dáo dác khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng anh đâu cả.
Anh đi đâu rồi nhỉ?
Tôi thở dài rồi bước vào phòng , phòng đã có một chàng trai trẻ đang đứng.
Thấy tôi, anh ta đỏ mặt rồi chào :
“Chào cô, cô mới tới à?”
“Ừ, anh là…?”
“Tôi tên Lỗi, là trợ của tổng giám đốc.”
“Cái gì? Anh là Lỗi?!”
“Cô… quen tôi à?” – Anh ta ngơ ngác lại.
“Anh chắc chắn… anh là Lỗi?!”
Anh ta hoang mang gật đầu.
Cả người tôi cứng đờ — toang rồi.
“Xin mời tổng giám đốc Tập đoàn Vân thị, ngài Vân Triết Lễ.” – Giọng anh tôi vang , rồi cánh cửa phòng được đẩy ra.
Người mà tôi lục tung cả công tìm… lại chính là người đang bước vào kia.
Tôi đứng giữa đường bị sét đánh, còn chưa kịp phản ứng thì anh tôi kéo tôi sang một , nhỏ giọng mắng:
“Làm gì đấy? Đang đi làm mà không biết tránh đường à?”
“Ô kìa, chẳng là kim của tôi đây sao? Phá sản rồi à, ra đi làm nuôi tôi rồi?” – Giọng nói của anh ấy vang , lười nhác, trêu chọc.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Còn tôi… tôi đã sắp sụp đổ rồi.
Cứng đơ cả người, chân nặng đeo đá, chỉ muốn quay người bỏ chạy.
“ cô ấy rót trà tôi đi.” – Anh ấy chỉ vào tôi rồi nói với anh tôi.
Anh tôi lập tức giữ tôi lại, còn đẩy tôi tới cạnh anh ấy.
Cả buổi là một cú đánh vào đầu tôi, rồi thêm một cú nữa.
nhiêu cảm xúc đan xen, cuối cùng chỉ còn lại nỗi tủi thân trào tận cổ.
16
Hóa ra…
Anh là đối tác của anh tôi.
Anh là thiếu phó tịch của Tập đoàn Vân thị.
Là nam thần mơ của giới nữ minh tinh, là kim mà người người tranh giành gả vào.
Là nhân vật tầm cỡ hàng đầu Nam Thành, thậm chí cả nước.
Còn tôi…
Mới nào còn ôm anh lăn lộn trên giường.
Tự nhận mình là kim , bỏ ra hai vạn tệ dưỡng anh.
Giờ lại thấy buồn cười không chịu nổi.
Tôi một con rối máy móc, pha trà anh, rồi cứng đờ đứng im một .
Cuối cùng cuộc cũng kết thúc.
“Các vị cứ ra , tôi có chút muốn trao đổi với cô này.” – Anh quay đầu nói với anh tôi và mọi người.
Anh tôi không nói một lời, kéo cả đám người đi thẳng, còn không quên đóng cửa lại giùm.
“Sao thế, nhóc con? Giận rồi à?” – Anh vòng tay ôm eo tôi, cúi đầu tôi cười cười.
“Đồ lừa đảo!” – Tôi đẩy anh ra, nước lưng tròng.
Anh lại kéo tôi vào lòng, làm bộ ấm ức:
“Rõ ràng là em muốn dưỡng anh mà.”
“Nhưng… em tưởng… em tưởng anh là…” – Tôi còn chưa nói xong, môi anh đã áp xuống, không tôi nói tiếp.
“Anh điên rồi hả? Đây là công anh em đó!”
“ thì… đổi chỗ khác.”
“Đi đâu?!”
“Tới ngôi nhà anh chuẩn bị riêng em.”
Anh dịu dàng lau nước tôi, không tôi chối, nắm tay kéo tôi ra .
Cửa mở ra, cả đám người đang rình nghe vội tản ra ong vỡ tổ.
Anh tôi thấy, tròn xoe, mặt mừng bắt được vàng:
“Đi đi, đi đi! Muốn chơi lâu thì chơi bấy lâu!”
Cái đồ… bán đứng cả em gái ruột!
17
Vừa vào nhà, anh đã không chờ được mà bế bổng tôi , đi thẳng phía phòng ngủ.
Tôi vẫn có chút ấm ức:
“Vì sao anh không nói với em sớm?”
“Em lúc đó một lòng muốn dưỡng anh, nếu anh nói thật, chẳng sẽ làm em thất vọng à?”
Nói tới nói lui, vẫn là lỗi của tôi?
“ nhân, anh sai rồi, sau này không dám nữa.”
!!!
Tôi còn biết nói gì nữa đầu hàng vô điều kiện.
Tiểu bạch kiểm của tôi, có vẻ đã được huấn luyện thành công rồi!
“Tiêu rồi… ba mẹ em mà biết thì chết mất!”
“Anh chắc họ sẽ vui đấy.” – Anh cười dịu dàng.
“À mà… đó, sao anh lại phòng của anh em ?”
“Thiếu gia nhà họ Tô đặt phòng VIP viện nhà anh, anh qua thăm cũng là nên làm thôi.”
“… anh quen anh em à?”
“Không quen.”
“… anh tới đó làm gì?”
“Đợi em.”
“Cái gì? Anh… Ưm ưm… ư…”
“Ngoan nào, chúng ta làm chính đã, khác… sau.”
……
Ngoại truyện: Vân Triết Lễ.
1
Năm tôi 6 tuổi, tôi bị lạc.
Một bà lão nhặt được tôi mang nuôi.
Nhà bà lão cạnh một gia đình họ Tô.
Đến năm 14 tuổi, gia đình ruột tìm được tôi, ngay đêm đã đón tôi .
Sinh nhật năm đó, ông nội tôi muốn quà gì.
Tôi nói tôi muốn mảnh đất cạnh nhà bà lão.
Thế là, ông thu mua luôn cả con phố ấy.
2
Con gái bà lão mở một quán mì.
Hương vị… đúng là tuyệt vời.
3
Ông nội bảo, nhiệm vụ hàng đầu của tôi là trở thành một người thừa kế xứng đáng.
Thế nên, khi đạt được điều đó…
Tôi không được phép đi tìm người bạn chơi thuở nhỏ ấy.
4
Cuối cùng, tôi cũng trở thành thiếu phó tịch.
Đúng lúc đó, người bạn nhỏ năm xưa lại nhập viện — vào viện do nhà tôi đầu tư.
Tôi bước vào phòng , cậu ấy không có đó.
Nghe nói, qua em gái cậu ấy vừa được nghỉ phép trường .
Chắc nay sẽ đến thăm anh trai thôi.
5
Quả nhiên, em gái cậu ấy đã tới.
Và cô ấy nói muốn… dưỡng tôi.
Thật thú vị.
6
Nhưng ông nội lại muốn tôi đi liên hôn.
Tôi nhanh chóng đưa cô ấy ra thôi.
Có điều… công nhà họ vẫn còn nhỏ quá.
Tôi cách giúp họ phát triển đã.
7
“Anh tìm ai?” – Tôi , giọng trầm thấp pha chút lạnh lùng.
Là cô ấy.
Công nhà cô ấy cần vốn đầu tư.
Cô ấy không nhận ra tôi.
Nhưng lại hay.
Nếu không, người khác sẽ tôi thiên vị, mở cửa sau họ.
Phương án mà họ trình rất ổn.
Đáng đầu tư.
8
Cô ấy cũng có mặt.
Xong rồi.
Vỏ bọc của tôi… rơi mất rồi.