Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ba Phó cùng út và dì cả nối gót tham gia “chiến trường”.
Tôi không nhanh không chậm nuốt miếng vải thiều trong miệng, lần lượt ngoan ngoãn trả lời:
“Dì, dì quá khen , cháu không tính là người nổi tiếng đâu, chỉ là một streamer uống nhỏ, livestream nấu nướng và uống gì đó thôi, không có mấy fan đâu ạ.”
“Cháu và Hoài Hoài quen nhau trong phòng livestream ạ, anh ấy khi cháu mới bắt đầu livestream luôn theo dõi cháu, coi như là người hâm mộ trung thành đầu tiên của cháu ạ.”
“Anh ấy thường xuyên tặng quà cho cháu, gửi tin nhắn riêng động viên cháu, cháu biết ơn anh ấy, cứ thế qua lại chúng cháu quen nhau ạ.”
“Hoài Hoài đúng là không có nhiều gian ở bên cháu, nhưng cháu có ở bên anh ấy mà. Anh ấy bận cháu mang cơm cho anh ấy, giúp anh ấy xử lý nhà ạ.”
“Cháu thật ngưỡng mộ anh ấy, năng lực mạnh mẽ như vậy, chuyện gì có xử lý tốt.”
“Tuy Hoài Hoài hơn cháu bảy tuổi, chênh lệch tuổi tác hơi lớn, nhưng anh ấy xử với cháu tốt. Giúp cháu định hướng nghiệp tương lai, hướng dẫn cháu cách nhân xử thế, dạy cho cháu nhiều điều. Anh ấy chính là kiểu “daddy boyfriend” được yêu thích nhất hiện nay đấy ạ. Hơn nữa, Hoài Hoài còn đẹp trai nữa chứ.”
Tôi nói, giả vờ e thẹn liếc Phó Hoài đang ngồi bên cạnh, dáng vẻ như một gái nhỏ “não yêu” đang chìm đắm trong yêu.
[Nice! Màn diễn này đỉnh cao luôn, Oscar không trao cho tôi phí hoài tài năng của tôi quá .]
Tôi tự vỗ tay khen ngợi mình trong lòng.
Phó Hoài cúi đầu uống trà, dùng cốc nước che khóe môi đang lén lút nhếch lên.
Người nhà họ Phó bị màn tỏ sướt mướt giả tạo này của tôi cho câm nín, bữa cơm tiếp theo diễn trong một im lặng kỳ quặc và ngượng nghịu.
Tôi lại ung dung tự tại thưởng thức toàn bộ trên bàn. Đầu bếp nhà họ Phó nấu ngon mức khiến người ta không đặt đũa xuống. không ai hỏi tôi nữa tôi cứ thế mà vui vẻ cơm thôi.
Trước khi tôi thậm chí còn gói ghém vịt hầm gừng còn thừa, tiện xin quản gia thức bánh hoa sen.
đó nay, tôi dồn sức lại để tái xuất trong ngành tự truyền thông, hết sức chuyên nghiệp thực hiện hợp đồng trong ba năm.
Cung cấp giá trị cảm xúc cho Phó Hoài, đồng giúp anh ấy phó với người nhà.
Nội dung dịch vụ bao gồm nhưng không giới hạn ở:
Trung bình mỗi tuần mang bữa lành mạnh tốt cho dạ dày cho Phó Hoài hai lần; có mặt ngay lập tức để đón Phó Hoài về nhà khi anh say xỉn sau các buổi xã giao; nhắc nhở Phó Hoài, tổng giám đốc cuồng , về nhà cũ cơm các dịp lễ Tết; nhớ sinh nhật của tất cả mọi người trong nhà họ Phó và chuẩn bị quà theo sở thích; thường xuyên mang những ngon mới nghiên cứu livestream về nhà họ Phó thăm hỏi trưởng bối, đồng báo cáo hình gần đây của Phó Hoài; thỉnh thoảng phô diễn cảm ngọt ngào và ổn định của hai chúng tôi trước mặt bạn bè và người nhà của Phó Hoài, vân vân…
Dưới nỗ lực không ngừng của tôi, Phó Hoài một tổng giám đốc bá đạo cuồng khô khan và yếu ớt, được tôi “nuôi dưỡng” thành một người đàn ông tốt của đại mới, với gương mặt hồng hào, cơ khỏe mạnh, hiếu thảo với trưởng bối, và biết chăm lo gia đình.
Tất cả mọi người xung quanh anh ta đều quay ngoắt 180 độ với tôi, ban đầu là:
“Cái gái nhỏ tuổi này còn trẻ muốn đường tắt để đào mỏ.”
bây giờ trở thành:
“Trên đời này sao lại có gái tốt bụng và ngây thơ vậy chứ, tuyệt không được để bé chạy mất.”
với điều này, tôi cho rằng đây là điều tôi nên .
Không còn cách nào khác, ai bảo Phó Hoài thật là một kim chủ hoàn hảo, hào phóng lại còn có một khuôn mặt đẹp trai nữa chứ.
Lúc này, tôi hình ảnh hot search trong điện thoại, áng chừng cái nghề phụ chim hoàng yến của tôi có lẽ sẽ kết thúc tại đây.
hai người đang chồng lên nhau trên màn hình, đẹp mức như sinh là để ở bên nhau, trong lòng tôi vẫn còn một chua xót khó tả.
Tôi gõ gõ đầu cố gắng mình tỉnh táo hơn một .
Ừm, dù sao mỗi tháng sẽ mất một khoản thu nhập lớn, ai mà chẳng thấy buồn một chứ.
Điều này bình thường, không liên quan gì thứ khác.
Tôi xoa dịu những cảm xúc nhỏ đang len lén trỗi dậy trong lòng, ngân nga hát bếp chuẩn bị “chiến” tiếp thịt bò kho tương.
Chuông lại reo lên dữ dội lúc này.
Tôi gian 4 giờ sáng chói chang trên điện thoại, thận trọng qua mắt mèo.
Phó Hoài, người lẽ đang tác, lại đang cúi thấp đầu nhẹ nhàng tựa .
Tôi vội vàng kéo .
Có lẽ Phó Hoài không ngờ tôi sẽ mở nhanh như vậy, anh đang ngậm một điếu thuốc chưa kịp châm lửa chạm mắt với tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Phó Hoài thảm hại như vậy.
Mái tóc vuốt keo gọn gàng thường ngày của anh giờ rối bù, vài sợi tóc xoăn tự nhiên mềm mại rũ xuống trán. Áo sơ mi lụa tơ tằm đầy nếp nhăn, áo vest bị vò nát như một miếng giẻ rách nằm trong tay anh.
Anh không đeo kính, dưới đôi mắt phượng đẹp đẽ có thêm quầng thâm mệt mỏi.
Tôi nhất đứng ngây người ở , chỉ ngây ngốc chằm chằm anh.
“Em sao lại… muộn thế này mà chưa ngủ.”
Phó Hoài lên tiếng phá vỡ im lặng, không hiểu sao tôi lại nghe ý chờ mong giọng nói khàn khàn của anh.