Ngày đường tỷ khó sinh mà qua đời, phu quân ta lại rút kiếm tự vẫn.
Khi thu dọn di vật, ta tìm thấy một chiếc hộp nhỏ giấu sau giá sách.
Bên trong đầy ắp thư từ, từng nét chữ đều là nỗi thương nhớ và tình yêu mà hắn chẳng thể thốt thành lời dành cho đường tỷ.
Hắn ái mộ vẻ đẹp và sự cao quý của nàng, cưới ta chẳng qua vì dung mạo ta có ba phần tương tự.
Thật nực cười.
Hắn vốn là thế tử từ nhỏ lưu lạc dân gian, năm ấy ta đã cứu hắn khỏi giá rét, chữa lành vết thương trên chân, giữ hắn lại trong phủ, cho hắn làm thị vệ.
Những ngày đông quỳ phạt trên nền tuyết, hai tay trần nâng nến… cũng là ta từng lần từng lần giúp hắn thoát khỏi những trò trêu đùa của đường tỷ.
Sau khi thành thân, ta nhẫn nhịn sự hà khắc của mẹ chồng vì hắn.
Vậy mà giờ đây, hắn lại nói người hắn yêu là nàng.
Vì vậy, khi được tái sinh, ta lạnh lùng quan sát, mặc hắn tự hứng chịu nỗi khổ từ chính nữ nhân trong lòng hắn.
Nhưng hắn lại hối hận rồi.