Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

Tính tình Liễu Kiến Sơn vốn đơn thuần, dễ bị người ta lừa gạt.

Kẻ kia có phong thưởng chức tước cao đến đâu, chẳng thể lớn hơn một vương gia.

Ta dùng sức đẩy hắn ra: “Ta đã là người của Vương .”

“Ai còn muốn đi theo ? làm lính quèn của đi, đời chẳng ngóc lên nổi.”

Liễu Kiến Sơn sững người.

Ta thừa cơ đẩy hắn rơi khỏi xe ngựa, rút trâm đặt lên cổ mình: “Ta sống là người của Vương, là quỷ của Vương.”

đừng dây dưa với ta nữa.”

Trần Vũ sải đến, ra hiệu thân vệ chắn giữa người, căng thẳng giật lấy cây trâm trong tay ta: “Dao Nhi đừng sợ, bản vương đến .”

“Vương gia, thiếp nhớ Cẩm Ngọc .”

“Chúng ta thôi.”

Ta vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn.

Trần Vũ dịu dàng gật , ánh mắt chợt trở nên lạnh buốt nhìn Liễu Kiến Sơn: “Truyền tin cho Vu tướng quân.”

“Người của hắn không biết phận thì cứ nặng tay trừng phạt.”

“Còn dám tái phạm… bản vương diệt doanh trại.”

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh.

Ta cảm nhận được ánh nhìn không cam của Liễu Kiến Sơn, chỉ có thể siết tay quyền.

đến vương phủ, sắc mặt Trần Vũ âm trầm.

Hắn nắm tay ta, giọng lạnh như băng: “Nói cho bản vương biết, hắn đã dùng tay nào chạm vào nàng?”

Chỉ ta đáp, bàn tay đó của Liễu Kiến Sơn sẽ bị xuống gửi đến cho ta xem.

Vì vậy ta chỉ lặng lẽ lắc .

“Nàng đang bao che hắn?”

Trần Vũ hất vỡ một chiếc hoa, ánh mắt như muốn giết người.

Tiếng động lớn làm Cẩm Ngọc đang ngủ giật mình khóc ré.

Trong mắt Trần Vũ thoáng hiện ý giết chóc vì phiền nhiễu, hắn đưa tay phía đứa bé trong nôi.

“Vương gia, đứa nhỏ là mạng sống của thiếp!”

Ta vội quỳ xuống chân hắn, nghẹn ngào cầu xin.

Gân xanh trán hắn nổi lên, sắc mặt âm u.

Một hồi lâu sau, hắn lệnh cho hạ : “Đem Cẩm Ngọc sang Vương phi Hạ thị.”

“Dao Nhi, nàng không nghe lời.”

“Quỳ ra ngoài cho bản vương.”

Ta không dám cầu thêm gì, chỉ cúi ra ngoài.

Trần Vũ bảo người lót một tầng băng dưới đất, ta phải quỳ đó.

tiến vào trong phòng.

Roi lại vung lên, xé gió, kéo theo những tiếng rên nén đau đớn.

Trần Vũ phát tiết suốt canh giờ.

ra, nhỏ vệt mặt đất.

Ta cắn môi đến bật : “Xin lỗi nàng…”

Nàng nhợt nhạt như giấy, ánh mắt sâu thẳm: “Không xin lỗi.”

nhiệm vụ của là được.”

6

Ta quỳ đến tận đêm khuya.

gối chạm đất lạnh buốt, toàn thân run rẩy.

Ta nghĩ giá như có một chậu than lửa thì tốt biết bao.

Trong cơn mơ hồ, quả nhiên thấy ánh lửa bập bùng.

Hóa ra của ta đã bốc cháy.

Giữa biển lửa hỗn loạn, lại có một toán thích khách xông vào hành thích.

Tiếng kêu la, tiếng chém giết, khói đặc cuồn cuộn… tất rối như tơ vò.

Trong hỗn loạn, ta bắt gặp ánh mắt sâu tựa vực thẳm của Liễu Kiến Sơn.

Hắn mặc dạ phục, một tay ôm lấy ta khỏi mặt đất: “Đứa nhỏ đâu?”

Ta nhìn hắn ngẩn ngơ, nhất thời quên nói chuyện.

Liễu Kiến Sơn cau mày: “Ta đã điều tra .”

Vương là kẻ bị bệnh tâm lý, đàn bà bị hắn đánh không ít.”

“Nàng và đứa nhỏ tuyệt đối không thể ở lại đây.”

“Chàng đem đứa trẻ đi.”

“Còn ta phải ở lại.”

Ta vùng vẫy trong hắn, chỉ hướng của Vương phi.

“Tử không rời được mẫu.”

“Ta phải đưa đi.”

Liễu Kiến Sơn ôm hơn, không chịu buông.

“Dao Nhi!”

Trần Vũ dẫn người đuổi ra, một tay ôm ngực, chậm như bị thương.

“Liễu Kiến Sơn, nếu không thả ta, ta cắn lưỡi tự tận ngay tại đây!”

Động tác của hắn khựng lại.

Đúng lúc đó, mũi tên từ quân của Trần Vũ xé gió bay tới, xuyên qua vai hắn.

“Đồ ngu! Nhỡ làm Dao Nhi bị thương thì sao?”

Trần Vũ giận dữ quát.

Tim ta thắt lại.

Ta lập tức đưa trâm lên cổ: “Liễu Kiến Sơn, thả ta xuống.”

Ta ép mạnh, từ cổ chảy vệt.

Liễu Kiến Sơn run người, chậm rãi đặt ta xuống.

Trong mắt hắn tràn đầy kinh hoảng và không tin nổi.

Ta và hắn đổi vị trí, dùng sức đẩy hắn: “Kiến Sơn, chạy đi! Đừng làm liên lụy các huynh đệ của chàng!”

Liễu Kiến Sơn nghiến răng, huýt một tiếng còi dài.

Vài hắc y lập tức phối hợp, mang theo hắn rút khỏi vương phủ.

Ta chờ đến bóng dáng hắn tan vào màn đêm mới quay lại đứng Trần Vũ.

“Dao Nhi, nàng không bị thương chứ?”

Trần Vũ run tay ôm lấy ta.

ngực hắn loang ướt y phục ta…

7

Trần Vũ trúng độc tiễn.

Xác nhận ta xong, hắn liền ngã quỵ xuống.

đế lập tức phái ngự y tới.

Ngự y chẩn ra hắn trúng kịch độc Nam Cương, việc điều chế giải dược vô cùng khó khăn, có người làm vật thử.

“Để thiếp.”

Ta không hề do dự, tự nguyện nuốt xuống loại độc giống hệt.

“Dao Nhi, nàng…”

Trần Vũ kinh hãi đến nghẹn lời, siết lấy tay ta.

Thái y mất trọn một đêm để phối thuốc.

Ta cắn răng chịu đựng mọi cơn đau dữ dội, vẫn ngồi giường Trần Vũ không rời.

trời hửng sáng, giải dược được dâng lên.

Ta ngửa uống cạn.

Nước mắt Trần Vũ căng đầy trong khóe mắt.

Thấy ta vô sự, ta mới tự tay bón hắn uống thuốc.

Trần Vũ chưa từng buông tay ta lấy một khắc: “Dao Nhi, từ nay nàng chính là chính thê của bản vương!”

Chính thê của hắn, ta vốn không thể làm.

Sau vài phen xoay xở, Trần Vũ rốt cuộc xin được cho ta vị phu ngang hàng chính thất.

Cẩm Ngọc lại được bế .

Trần Vũ hào hứng muốn cùng ta dạy dỗ nó tài, làm người kế vị hắn.

Vụ thích sát lần ấy là thủ đoạn của phe Thái tử.

Việc liên quan triều chính, ta không tiện hỏi quá sâu.

Nhưng Vũ đã .

Trần Vũ tra ra nàng là gian tế của Thái tử, chính nàng đốt ta để thích khách thừa cơ lẻn vào vương phủ.

Hắn vốn muốn nàng ra làm chứng buộc tội Thái tử trước mặt đế, song Vũ thà chứ không khuất phục, đã uống độc tự tận.

Trong ta se thắt.

Trước , có lẽ nàng đã để lại điều gì cho ta.

Ta thừa lúc đêm tối, tránh bọn hạ , đến rừng trúc nơi ta và nàng từng trao đổi tin tức, lại vô tình gặp Vương phi đang ngắm trăng.

Nàng tuổi xuân phơi phới, váy lụa bạc như ánh nguyệt, tay cầm quạt tròn, dung nhan tĩnh lặng tựa trăng thu.

“Giữa đêm còn lang thang, quấy rầy nhã hứng , còn không mau quỳ xuống nhận tội!”

Đại nha của nàng cao ngạo quát.

“Thiếp biết tội.”

Ta ngoan ngoãn quỳ xuống.

Vương phi tên Triệu Hiền Nguyệt, khẽ nâng tay.

Nha đặt một tấm đệm mềm dưới gối ta.

Ta quỳ chừng nửa canh giờ.

Triệu Hiền Nguyệt đứng dậy trở phòng, đi ngang qua, môi nàng khẽ động: “Trong bỏ không kia chẳng có thứ nàng muốn.”

“Thứ nàng … ở thất tẩm điện của Trần Vũ.”

Lời nói nhẹ như gió, tựa ảo giác.

Tim ta chấn động, nhưng sắc mặt vẫn thản như nước.

8

Ta đợi suốt tháng, mới có cơ hội lần ra cơ quan bí của tẩm điện Trần Vũ, lén tiến vào thất.

Trong ánh đèn mờ ảo, một chiếc long bào chưa thêu xong lặng lẽ dựng giá.

Hóa ra Trần Vũ sớm đã ôm mưu phản.

Ta không dừng mắt quá lâu, lập tức lục tìm.

May mắn tìm được một khối lệnh bài giấu trong cách.

Ta đặt món giả đã chuẩn bị vào vị trí cũ, còn đồ thật thu vào tay áo.

Vừa ra khỏi thất, Trần Vũ đã quay , tay bưng một chiếc hộp gỗ.

Ta che giấu bối rối, tĩnh lên: “Giờ này vương gia còn đi đâu vậy?”

“Nàng đặc biệt tới tìm ta sao?”

Hắn ngạc nhiên vui mừng.

Ta khẽ gật ra vẻ thẹn thùng.

Hắn bật cười, ôm ta vào : “Dao Nhi, nàng càng ngày càng dính lấy bản vương .”

Ta cúi mắt không đáp.

Hắn tưởng ta e lệ, liền nhét hộp gỗ vào tay ta: “Mở ra xem.”

Mùi tanh sắt xộc lên.

Ta run tay mở nắp – giật mình đánh rơi xuống đất.

trong là một đôi tai đã bị rời, khô đóng vệt.

Đôi hoa tai kia… chính là của đại nha người Vương phi!

Ta sợ hãi đến mức tay run bần bật.

“Nghe nói con bé ấy hay ức hiếp nàng, bản vương đã xử lý .”

Trần Vũ từ phía sau ôm lấy ta, giọng âm u: “Còn tiện Vương phi kia, bản vương không bỏ qua.”

“Nghe nói tháng trước nàng quỳ dưới trăng, hôm nay bản vương quất nàng một trận.”

“Bộ dạng nàng ta nhẫn nhịn trốn chạy… thật thú vị.”

Lời hắn, như rắn độc lè lưỡi.

“Phụ thân Vương phi chẳng phải là Thừa tướng sao?

Ông ta sẽ chịu nuốt hận ư?” Ta cố giữ giọng tĩnh.

Trần Vũ cười khẩy: “Nàng ta chỉ là thứ nữ của phủ tướng.”

“Bản vương cưới nàng là để cân bằng thế lực.”

“Giờ bản vương đã có đủ đôi cánh, gì phải xem sắc mặt nàng ta?”

Hắn vuốt mặt ta, giọng nửa mê luyến nửa điên cuồng: “Dao Nhi, nàng có muốn sống trong cung điện vàng ròng, làm quý phi của bản vương không?”

Nghe hắn nói thế, hiển nhiên là hắn muốn tạo phản.

Ta cố tỏ vẻ ngây ngốc, thuận theo: “Vì sao không thể làm hậu?”

Hắn nhéo má ta: “ hậu chỉ là quân cờ chính trị.”

“Quý phi… mới là tâm can của đế.

Xưa nay đều như vậy.”

Hắn dừng lại, đưa ta một viên dược : “Dao Nhi, nàng có nguyện theo bản vương đi con đường này không?”

Hắn nói sống chung phòng, chung mồ.

Nếu đường này không đi được… ta sẽ cùng hắn chôn thân.

Tùy chỉnh
Danh sách chương