Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tiểu nha hoàn bên cạnh nàng ta cao giọng quát:
“Này! Tiểu thư nhà ta đang hỏi ngươi đấy!”
“Phập!”
Ta vung dao chặt thịt đập mạnh lên bàn, khóe môi cong cong nở một nụ cười lạnh nhạt.
“Tiểu thư có mua thịt không?”
Tô Uyển Tình khẽ run lên, nàng ta dùng khăn tay che miệng, nhíu mày lộ vẻ ghét bỏ.
“Không cần, ta tới để hỏi ngươi. Nếu ngươi thành thật trả lời thì cái này sẽ là của ngươi.”
Nàng ta tháo chiếc vòng vàng trên tay đưa tới trước mặt ta.
“Nghe nói ngươi từng mua một tên nam nô về nhà, có thật không?”
Dòng chữ lại bùng nổ:
【Nữ phụ đúng là ngu ngốc, đây là tín vật định tình nam chính tặng nữ chính mà, sao có thể tặng cho ả được? Đúng là đồ thấy tiền là sáng mắt, người ta nói gì cũng tin, cười chết mất!】
【Đúng đó, nữ phụ vừa đeo về nhà thì nam chính đã phát hiện ngay. Vẫn là nữ chính bảo bối của tụi mình thông minh lanh lợi ~】
【Sau đó ả còn sống chết không chịu trả lại, còn nói là nữ chính tặng. Rốt cuộc cũng bị đánh gãy tay mà trả lại, đúng là gậy ông đập lưng ông, đáng đời!】
Ta cầm lấy vòng vàng, tỉ mỉ vuốt ve.
Chạm trổ tinh xảo, lấp lánh ánh sáng.
Là vàng ròng.
Đẹp thật.
Tô Uyển Tình khẽ nhếch môi cười nhạo, ánh mắt đầy khinh miệt.
“Ngươi là loại đồ tể giết heo thô kệch, chắc cả đời cũng chưa từng thấy món đồ quý giá như vậy nhỉ?”
Ta đặt vòng xuống, khẽ thở dài, giọng đều đều:
“Tiểu thư nói đúng. Ta quả thực có mua một nam nô ở chợ.”
“Nhưng hắn không sống quá ba ngày, đã chết rồi.”
Tô Uyển Tình trừng to mắt, giọng lập tức cao vút.
“Ngươi nói gì?!”
Ta trả lại vòng vàng cho nàng ta, giọng tiếc nuối:
“Hắn khi đó bị thương rất nặng. Hai lượng bạc của ta coi như đổ sông đổ biển, còn rước lấy xúi quẩy, đành phải ném ra bãi tha ma sau núi thôi.”
“Tiểu thư có thể đến đó tìm thử. Nếu gặp lại tên buôn nô lệ ấy thì nhớ đòi giúp ta hai lượng bạc kia.”
Sắc mặt Tô Uyển Tình tái xanh nhưng chẳng nói được câu nào, chỉ đành lặng lẽ rút lui.
Dòng chữ lại nổ tung:
【Ả ta đang nói gì vậy? Sao ả dám nói dối? Còn không nhận vòng vàng, thế nữ chính làm sao tìm được nam chính đây?!】
【Nữ phụ độc ác thật! Dám lừa nữ chính bảo bối rằng nam chính đã chết, nữ chính của ta đau lòng chết mất thôi hu hu hu…】
【Đừng vội đừng vội, nam chính yêu nữ chính bảo bối của tụi mình lắm, hắn nhất định không nỡ để nàng ấy thương tâm. Giờ ả càng độc ác thì báo ứng sau này càng tàn nhẫn!】
Ta bắt đầu thu dọn cửa hàng, chỉ thấy nực cười.
Cớ gì cái gọi là “nữ chính” trong miệng họ có thể vì cái gọi là tình yêu mà dùng vòng vàng lừa gạt ta?
Còn ta, vì muốn giữ mạng mà nói dối thì lại không được?
4
Y phục mới đặt cho Hạ Trường Khanh nửa tháng trước đã làm xong.
Sách mà hắn nhờ hiệu sách đặt mua từ nơi xa cũng về đến.
Khi ta về đến nhà, Hạ Trường Khanh vẫn ngồi xếp bằng trên tháp mềm tĩnh tọa
như mọi ngày.
Củi trong sân đã chẻ xong.
Rau đã chuẩn bị, đặt sẵn trên bàn đá.
Nước trong nồi cũng sắp sôi.
Hắn nhận lấy sách, không nói gì, vẫn lạnh lùng nhàn nhạt như trước.
Nhưng khi thấy y phục mới, hắn lại cau mày, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.
“Thật sự cần thiết sao?”
“Mặc vào làm gì, đêm đến chẳng phải đều phải cởi ra chịu phạt?”
Dòng chữ vỗ tay rần rần:
【Ha ha ha, thấy chưa, trong lòng nam chính chỉ có nữ chính của tụi mình thôi, nữ phụ độc ác có làm gì cũng vô ích!】
【Nữ phụ nghĩ tặng chút đồ là có thể khiến nam chính động lòng sao? Nam chính là Thái tử đấy, mấy thứ rác rưởi ấy ai thèm để mắt? Chỉ càng làm lộ cái nghèo nàn quê mùa của ả thôi!】
【Lời mỉa mai của nam chính đúng là sảng! Bình thường còn nhường nhịn ba phần vì lễ nghĩa, nữ phụ lại tưởng nam chính yêu mình thật sao?】
Ta siết chặt bộ y phục trong tay.
Tim đau như bị hàng vạn chiếc kim nhọn châm chích.
Phụ mẫu ta mất sớm, y phục trong nhà, đặc biệt của nam nhân đều đã cũ nát từ lâu.
Sau khi chữa khỏi thương thế cho Hạ Trường Khanh, trong tay ta chẳng còn bao nhiêu bạc.
Thấy cuộn gấm lụa màu lam nhạt kia, ta chỉ nghĩ nếu hắn mặc vào hẳn sẽ rất đẹp nên không kìm được mà mua.
Nhưng toàn toàn quên mất rằng bản thân ta đã nhiều năm không có lấy một bộ y phục mới.
Tính tình ta tuy thô lỗ, nhưng cũng tự thấy chưa từng bạc đãi hắn.
Chỉ khi bị hắn chọc giận đến mức không chịu nổi ta mới quất cho hai roi dạy dỗ, so với đám nam nhân trong thôn ngày nào cũng đánh thê tử thì ta đã nhân từ lắm rồi.
Thế nhưng Hạ Trường Khanh lại là loại bạch nhãn lang không thể thuần hóa.
Lúc đầu việc gì hắn cũng không biết làm, thấy heo còn sợ.
Kêu hắn bưng trà rót nước cũng lề mề.
Bảo hắn hầu ta tắm rửa thay y phục thì như đòi mạng hắn vậy.
Mặt lạnh như tiền, môi mím chặt, chỉ có hai tai đỏ ửng vì giận.
Bộ dạng như thể bị ta sỉ nhục ghê gớm lắm.
Lúc nào hắn cũng chọc ta cãi vã.
Làm thế nào cũng không thể khiến hắn mềm lòng.
Cây roi quất vào người hắn cũng chẳng đau chẳng ngứa.
Miệng thì nhận sai, lần sau vẫn tái phạm.
Dạy mãi vẫn không xong.
Nhưng chỉ đến khi nhìn thấy những dòng chữ kia, ta mới hiểu ra lý do.
Trong lòng vừa chua xót lại vừa nghẹn ngào, ngực cũng như bị đè nặng đến khó thở.
Bỗng nhiên, ta cảm thấy mọi chuyện thật vô nghĩa.
Ta không muốn giữ hắn nữa, bèn ném bộ y phục mới trong tay xuống đất, cất giọng lạnh băng:
“Được, vậy từ nay về sau ngươi khỏi cần mặc!”
5
Ta đóng sập cửa lại, lấy ra khế đỏ của hàng thịt được cất trên nóc tủ.
Ban ngày, ta đã đến mấy hiệu buôn tìm hiểu cách sang lại cửa hàng.
Những điều trong dòng chữ kia tựa như thiên thư, từng cái từng cái đều ứng nghiệm.
Đã có người trên phố bắt đầu dò hỏi về Hạ Trường Khanh, nếu không muốn rước lấy kết cục giống như trong đó nói thì ta nhất định phải rời khỏi nơi này.
Ta lấy giấy bút trải trên bàn.
Ban ngày, ta đã đến hỏi lão chưởng quầy ở hiệu sách.
Theo luật triều ta, phu thê muốn ly hôn phải có hưu thư.
Hạ Trường Khanh là người vô cùng coi trọng danh tiết.
Để tránh bị hắn quấn lấy dây dưa không dứt, ta định viết trước một phong “hưu phu”.
6
Ta không biết viết, mà chữ viết cũng chẳng đẹp.
Mực nhỏ đã nhỏ từng giọt lên giấy, nhưng đến cả phải viết gì ta cũng không biết.
Đột nhiên, cửa bị gõ hai cái, Hạ Trường Khanh đẩy cửa bước vào, giọng thản nhiên:
“Ăn cơm trước đã.”
Ta chẳng buồn ngẩng đầu.
Lúc trước hắn căn bản không biết nhóm lửa nấu cơm, cũng may mà hắn học nhanh.
Nếu không nhờ đám chữ kia thì có khi ta đã tưởng hắn có đôi phần tình ý với ta.
Thấy ta không nhúc nhích, Hạ Trường Khanh bước tới sau lưng ta.
Cánh tay dài mở ra chống lên mặt bàn.
“Viết gì thế?”
Nhìn thấy chữ “bỏ” xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy, hắn bật cười khẽ.
“Xấu.”
Ta càng giận hơn.
“Ai cần ngươi lo?”
Hạ Trường Khanh không nói gì, lồng ngực đột nhiên áp sát lưng ta.
Ngón tay thon dài của hắn bao lấy tay ta, chúng ta cùng nhau cầm bút.
Từng nét, từng nét viết nên chữ “bỏ”.
Chỉnh tề, đẹp đẽ.
Sống lưng ta nóng bừng.
Đến lúc này mới phát hiện, hắn vậy mà lại cởi trần, không mặc y phục.
Mặt ta lập tức đỏ bừng, trách mắng theo thói quen:
“Hạ Trường Khanh! Ai cho phép ngươi không mặc đồ?!”
Hạ Trường Khanh cười khẩy:
“Không phải nàng không cho ta mặc sao?”
Ta nghẹn lời, tim rối như tơ vò, tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng hắn lại hoàn toàn không thấy mình sai, hơi thở phả nơi vành tai ta.
“Nàng còn muốn viết gì?”
Ta cố kìm nỗi lòng, nghĩ một lát rồi nói:
“Tên của ngươi.”
Dẫu sao, thư hưu phu cũng phải ghi tên hắn.
Hạ Trường Khanh khựng lại, tay ôm lấy vòng eo ta, kéo cả người ta vào lòng.
Hắn dẫn tay ta, từng nét viết xuống tên hắn.
“Hạ Trường Khanh”