Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

11

Hạ Trường Khanh quỳ xuống rất nhanh chóng, không có chút do dự, ngập ngừng như mọi lần.

Thậm chí còn giống như… chờ không nổi?

Ta dùng mũi chân nâng cằm hắn.

Ngón chân lướt qua cổ hắn, chạm lên yết hầu, chậm rãi vuốt ve.

“Cởi y phục ra.”

Yết hầu dưới chân ta khẽ động đậy.

Hạ Trường Khanh ngước nhìn ta, ngón tay thon dài thong thả cởi từng lớp áo lụa lam nhạt mới may.

Từng tấc da tấc thịt dần hiện ra, xương quai xanh rắn rỏi, lồng ngực săn chắc, cơ bụng rõ ràng.

Ta bỗng thấy miệng khô khốc, cả người như nóng lên vài phần.

Hạ Trường Khanh khẽ cười, giọng trêu ghẹo:

“Thê chủ tặng y phục cho nô chẳng phải là để ra lệnh cởi bỏ sao?”

Ta lườm hắn một cái.

Tay định tìm cây roi ngựa nhỏ, nhưng vừa sờ soạng tới thì phát hiện roi đã được đặt ngay bên tay không biết từ bao giờ.

Lạ thật.

Rõ ràng ta nhớ mình chưa để nó trên giường mà.

Ta nghi hoặc liếc nhìn Hạ Trường Khanh một cái.

Hắn nở nụ cười nửa thật nửa giả.

“Thê chủ, hôm nay nàng không dạy dỗ nô sao?”

Ta đá nhẹ hắn một cái.

“Việc của chủ tử, ngươi bớt lắm lời đi.”

Mũi chân ta trượt dọc xương quai xanh, chầm chậm lướt qua vòng cổ, qua ngực, dừng lại ở bụng dưới hắn.

Tám múi.

Thật đẹp.

Hắn rên một tiếng, bụng dưới căng cứng.

Làn da trắng ngần thấp thoáng nổi gân xanh bị ta giẫm lên nhẹ nhàng vuốt ve.

Lồng ngực Hạ Trường Khanh phập phồng dữ dội hơn.

Hắn bất ngờ chộp lấy mắt cá chân đang làm loạn của ta rồi siết thật chặt.

Đôi mắt đen sâu thẳm nheo lại, giọng khàn khàn quyến rũ:

“Thê chủ, có cần nô trèo lên giường hầu hạ không?”

Ta còn chưa chơi đủ, hờ hững nhích mũi chân xuống chút nữa:

“Ta chưa cho ngươi lên giường.”

Hạ Trường Khanh bất ngờ nghiêng người, cánh tay kia vòng qua eo ta.

Hắn ghé sát mặt lại, đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm.

“Vậy thì, mời thê chủ tự mình xuống với nô.”

Ta bị hắn kéo xuống khỏi giường rồi ôm chặt vào lòng.

Tiếng kêu, tiếng quát mắng, toàn bộ bị hắn dùng đôi môi nóng bỏng nuốt hết.

12

Sáng hôm sau.

Ta ôm vùng thắt lưng, từ trên nệm mềm mơ màng tỉnh dậy.

Công phu quyến rũ của Hạ Trường Khanh tiến bộ không ít.

Mới mấy ngày không đoái hoài đến hắn mà đã như con chó điên được thả xích, làm bậy không ai ngăn nổi.

Nói thế nào cũng không nghe, roi quất mấy lần cũng chẳng thấm vào đâu.

Chúng ta từ sàn lăn lên giường, nhưng sức hắn mạnh đến mức làm sập cả giường, cuối cùng lại ôm ta lăn lên nệm mềm.

Thoải mái thì có.

Nhưng đúng là… quá trớn.

Khi tỉnh dậy đầu ta còn choáng váng.

Đôi mắt mờ mịt nhìn mấy dòng chữ kia:

【Nam chính càng ngày càng giỏi rồi, hít hà hít hà, nữ phụ chỉ còn mỗi giá trị là làm đối tượng luyện tập thôi, không tưởng nổi nữ chính sau này sẽ hạnh phúc thế nào luôn~】

【… Có mình ta thấy cặp này cũng khá hợp không? Không ai thấy nam chính rõ ràng cố tình để roi trên giường sao? Thực ra hắn đã chờ bị nữ phụ thuần phục từ lâu rồi đúng không?】

【Cứu mạng, một khi chấp nhận thiết lập này rồi thì mọi thứ đúng là như vậy thật. Nam chính nhịn mấy ngày, phấn khích tới mức làm sập cả giường, chẳng khác gì yêu quái bệnh kiều!】

【Lầu trên nói gì vậy, cái gì cũng ăn được là sao, ăn mày cút đi】

【Đúng đó, tà giáo cút đi! Nữ chính bảo bối mới là chân ái, hiểu chưa?!】

Cánh tay Hạ Trường Khanh vòng ra từ sau lưng ta.

“Giường hỏng rồi, ta sẽ bồi thường.”

Nếu là thường ngày thì ta sẽ xót giường, xót cả thân thể bị hắn giày vò đến mềm nhũn, thế nào cũng phải kéo hắn ra dạy dỗ một trận.

Nhưng hôm nay thì thôi vậy, dù gì ta cũng sắp rời đi rồi nên chỉ lười biếng đáp một tiếng.

Hạ Trường Khanh thấy ta không rầy la gì thì khựng lại một lát, rồi hắn cắn lấy vành tai ta, giọng trầm khàn kèm theo ý cười:

“Vậy ta sẽ chọn cái chắc chắn hơn.”

Ta chẳng buồn nói gì, chỉ đứng dậy mặc y phục, rời nhà như thường lệ.

Sau khi giao khế đỏ cho chưởng quầy tiếp quản cửa hàng, ta mang theo dao giết heo, bước lên xe ngựa rời khỏi cái trấn nhỏ sắp xảy ra phong ba bão tố này.

Trong lòng trăm mối ngổn ngang, nhưng từ đầu đến cuối, ta không quay đầu lấy một lần.

13

Vì không muốn khiến thê chủ nổi giận, ngay sớm đó, Hạ Trường Khanh đã sai ám vệ đi mua một chiếc giường thật chắc chắn.

Chẳng bao lâu sau, giường mới được đưa đến vừa rộng vừa vững.

Hạ Trường Khanh biết, đến nước này thì không thể giấu được nữa, mà hắn cũng chẳng muốn giấu.

Thế nhưng chờ mãi mà người vẫn chưa trở về.

Hạ Trường Khanh lo nàng gặp chuyện nên lập tức phái ám vệ đi tìm.

Đến đêm khuya, ám vệ mới chậm rãi quay về, giọng nói hắn mang theo do dự:

“Điện hạ, chưởng quầy tiếp quản cửa hàng thịt nói rằng, nàng ta sau khi giao khế đỏ xong thì đã mang theo tiền bạc và hành lý rời đi.”

“Xem chừng đã rời khỏi trấn, chỉ là… không rõ là đi về hướng nào.”

Hạ Trường Khanh nín thở, cố nén tâm tư đang trào dâng.

“Nàng có nhắn lại… khi nào quay về không?”

Cổ họng ám vệ khô khốc, run rẩy đưa ra một phong thư.

“Không có. Nàng ta… chỉ để lại một phong thư, nhờ chưởng quầy chuyển lại cho người tới tìm.”

Hạ Trường Khanh nhận lấy thư.

Trên phong bì, ba chữ to đen đậm đập vào mắt:

Thư Hưu Phu.

Đầu ám vệ càng cúi thấp hơn, như thể chỉ mong mình có thể biến mất khỏi nhân gian ngay tức khắc.

Hạ Trường Khanh xé thư ra đọc, không lộ ra chút biểu cảm.

Thư Hữu Phu:

Hạ Trường Khanh, nói dối, phạm đủ bảy tội.

Ban ngày không nghe lời, ban đêm quá hung hãn.

Chỉ là chơi đùa, đừng nên tưởng thật.

Nay hưu phu, từ nay đôi bên đoạn tuyệt.

Ngươi đi đường lớn rộng mở, ta đi cầu khỉ độc mộc.

– Diệp Tiểu Man

Hạ Trường Khanh không nhịn được mà bật cười lạnh.

Rõ ràng nữ nhân này đêm qua còn khiến hắn thần hồn điên đảo, bắt hắn gọi “thê chủ” suốt mấy tháng.

Hắn vì nàng mà rửa tay vào bếp, cam tâm lấy sắc hầu hạ, ăn không biết bao nhiêu roi, cũng nếm không ít ngọt ngào.

Những vết roi quất lên da thì không đau.

Nhưng căn nhà trống rỗng giờ đây, và thư hưu phu nực cười trong tay lại khiến máu hắn sôi trào, cổ họng nghèn nghẹn vị tanh.

Nội thương vốn chưa lành hẳn, hắn bỗng há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Những giọt máu đỏ rực rơi xuống sàn.

Ánh mắt Hạ Trường Khanh dần lạnh băng, đốt ngón tay gầy guộc siết chặt vòng cổ trên cổ mình.

Một tiếng “tách” giòn tan vang lên, vòng cổ vỡ nát rơi xuống đất.

“Chuẩn bị ngựa, hồi cung.”

14

Giang Nam nhiều mưa.

Ta trốn tránh khắp nơi, cuối cùng đến được nơi này vừa đúng đợt trời nồm.

Tâm trạng ta cũng càng thêm u ám.

Gần như ngay sau khi rời đi đã có người bắt đầu dò tìm tung tích ta.

Về sau, dân gian truyền nhau rằng:

Thái tử Dung Chiêu hồi triều, bình ổn cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị.

Sau khi đăng cơ làm tân đế vẫn luôn tìm kiếm một nữ đồ tể từng cứu mạng hắn.

Ai tìm được thưởng ngàn vàng.

Ta chỉ thấy buồn cười.

Nếu thật muốn cảm tạ ta bằng vàng bạc châu báu thì cớ sao lại phải giấu giếm đến tận phút cuối?

Ngàn lượng hoàng kim?

E là muốn lóc thịt ta từng miếng mới đúng hơn.

Mấy dòng chữ kia rõ ràng cũng nghĩ như vậy:

【Nữ phụ thật sự khiến người ta phát chán! Cũng tại ả không chịu đi theo cốt truyện, khiến nữ chính bảo bối không thể nhận lại nam chính, nam chính cũng chẳng báo thù được, giờ phải đích thân đi tìm tính sổ!】

【Đúng thế! Rõ ràng nữ phụ chỉ là một mắt xích trong truyện của nam nữ chính mà dám đi sai hướng, hại nữ chính giờ vẫn chưa được ở bên nam chính!】

【Mấy người nói đủ chưa? Ghét phụ nữ đến vậy sao? Nữ phụ người ta rời đi không dây dưa nữa rồi, còn chưa hài lòng à?】

【Nói trắng ra thì nữ phụ cũng chẳng làm gì sai. Với nàng ta thì nam chính là nam nô mình mua, lại còn cứu mạng hắn. Có chút lương tâm thì cũng nên báo đáp bằng bạc vàng. Lỗi duy nhất của nữ phụ… có chăng chỉ là vì nàng sinh ra làm nữ tử thôi ha!】

【Hừ! Nam chính có hào quang trời ban, cần gì được cứu? Rõ ràng là nữ phụ bôi nhọ hắn, hắn hận nàng ta còn không kịp! Đòi tiền? Tìm được rồi cứ đợi bị lăng trì đi!】

Tùy chỉnh
Danh sách chương