Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Giữa đêm, một trận động tĩnh vụn vặt khiến ta tỉnh giấc.
Vừa định trở mình thì cổ tay ta liền truyền đến một lực kéo lạnh buốt.
Sau đó là tiếng kim loại va chạm vang lên bên tai.
Ta mở bừng mắt, phát hiện cổ tay mình bị khóa bởi một chiếc vòng tay bằng vàng.
Ta hoảng hốt giãy dụa.
Trong bóng tối, một giọng nói trầm thấp vang lên:
“Nàng tỉnh rồi à, A Man.”
Lúc này ta mới nhìn rõ Dung Chiêu đang ở bên giường ta.
Hắn quỳ gối.
Sợi xích dài nối liền với chiếc vòng cổ vàng lấp lánh trên cổ hắn phát sáng giữa đêm đen.
Ta ngây người.
“Ngươi… ngươi làm gì vậy?”
Dung Chiêu ngẩng chiếc cổ thon dài lên.
Hắn nắm lấy tay ta, đặt lên chiếc vòng cổ lạnh buốt kia.
“Thê chủ không phải vẫn muốn dạy dỗ nô sao?”
Bàn tay ta lập tức rụt lại như bị bỏng.
“Ngươi điên rồi sao? Mấy chuyện đó đã qua rồi, hiện giờ ngươi là,,,”
Dung Chiêu cười đầy ẩn ý.
“Quả nhiên nàng đã biết. Là từ khi nào?”
Ta mím môi không đáp.
Hắn lại nghiêng đầu chôn mặt vào lòng bàn tay ta.
Trông như phục tùng, nhưng ánh mắt nhìn ta lại sâu thẳm không đáy.
Giọng nói dịu dàng mang theo chút nguy hiểm:
“Hôm đó, ta vốn định nói hết với nàng, nhưng tại sao nàng lại rời đi?”
“A Man, đùa giỡn ta vui lắm sao?”
“Rõ ràng đã có ta rồi, ai cho phép nàng tìm phu quân khác?”
Cảm giác quen thuộc ấy khiến ta không nhịn được mà giơ tay tát hắn một cái.
“Ai cần ngươi lo?”
“Ta đã nói rồi, ta không muốn ngươi làm phu quân của ta.”
Ta bật cười lạnh.
“Bây giờ ta đã thành thân với người khác, bệ hạ làm vậy là có ý gì?”
Ánh mắt Dung Chiêu lập tức trở nên hung hãn.
Hắn chống tay lên giường, ép sát ta.
“Tại sao lại là hắn? Hắn hơn ta điểm nào? Hắn nghe lời được như ta sao?”
Ta cố chấp:
“Dĩ nhiên là hơn ngươi!”
Hắn lập tức đáp lại không chút do dự:
“Nàng nói dối! Nếu hắn thực sự biết hầu hạ thì sao nàng còn ngủ riêng với hắn? Trước đây đêm nào nàng cũng để ta hầu hạ cơ mà!”
“Hắn không hầu hạ được nàng thì dẫu có danh phận chính thất cũng chỉ là hữu danh vô thực. Tuy ta không danh không phận, nhưng đêm nào cũng cùng nàng chung giường. Người không được sủng ái mới là đồ dư thừa!”
Ta bị hắn nói đến đỏ mặt tía tai, không nhịn được răn dạy:
“Ai cho phép ngươi ăn nói bậy bạ như thế? Ngươi lại ngứa đòn rồi đúng không?!”
Hắn lại nhét vào tay ta một thứ.
Ta sờ thử – cảm giác quen thuộc này…
Là roi ngựa nhỏ ta từng dùng để dạy dỗ hắn!
“Ngươi…”
Dung Chiêu vươn tay mở khuy áo.
Động tác thuần thục cởi từng lớp y phục xuống.
Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, nhìn ta chăm chú.
“Đánh đi, lâu rồi không quất, chẳng phải tay nàng cũng muốn rồi sao?”
Ta ngơ ngác.
Dòng chữ lại hiện lên ngùn ngụt:
【Khoan đã, nam chính, ngươi ổn chứ?】
【Thì ra bao nhiêu huấn luyện, nhục nhã trước đó, hắn… hắn lại thấy sướng?! Không hiểu nổi nhưng quá sức chấn động!】
【Rồi rồi rồi, hóa ra tất cả là nhiệm vụ – phần thưởng – trò chơi, đúng không?】
【Phục thật rồi, đúng là thể chất trời ban siêu bệnh kiều, nữ phụ đừng thưởng cho hắn nữa!】
【Từ giữa truyện đã bắt đầu muốn quay xe rồi, giờ chính thức ăn kẹo ngọt. Nam chính đã quỳ xuống, đưa roi, miệng cứ gọi ‘thê chủ’ rồi. Nói thật, ai đi giam người mà lại tròng xích vào cổ mình hả? Đúng là cười xỉu các huynh đệ ơi!】
Ta không biết nên phản ứng thế nào, nhưng cũng không quên được nỗi chua xót vẫn đè nặng trong tim.
“Nhưng ngươi, chẳng phải từng đính hôn với Tô Uyển Tình sao? Hôm nay còn đến gặp nàng ta.”
“Nàng ta từng tìm đến ngươi, ngươi còn dặn thuộc hạ tạm ổn định nàng ta, sau đó sẽ xử trí ta sau.”
Dung Chiêu trầm mặc một hồi.
“Chỉ vì vậy nên nàng bỏ đi?”
Hắn bật cười, giọng mang theo chút uất ức, đuôi mắt đỏ đỏ:
“Diệp Tiểu Man, chỉ vì chuyện ấy mà nàng bỏ mặc ta, còn trốn tránh ta suốt bao lâu nay?”
“Nàng đã biết ta là ai rồi, sao không biết rằng sau khi lên ngôi, ta đã lập tức tước hết quyền thế của Tô gia, hủy bỏ hôn ước?”
“Họ cài người bên cạnh ta, ta sợ nàng bị lộ nên mới cố tình nói như vậy.”
“Tô Uyển Tình muốn thúc đẩy mối hôn sự, liên kết với Tô gia tính kế ta nên bị ta đuổi khỏi kinh thành.”
“Hôm nay ta đến đây, không phải vì nàng ta,mà là vì nàng.”
Ta trừng lớn mắt nhìn hắn:
“Ngươi… làm sao biết ta ở đây?”
Dung Chiêu mím môi.
“Ta đã tra toàn bộ thư từ trong nhà nàng, từng người từng nhà từng mối liên hệ đều điều tra.”
“Vốn không ôm hy vọng, nhưng may mà ta đến.”
“Ta còn biết nàng đâu có thật sự thành thân với tên họ Lục kia, chỉ là gạt ta thôi.”
“Nhưng khi thấy hai người kề vai sát cánh, nàng còn gọi hắn là phu quân, ta thật sự không chịu nổi.”
Chẳng biết từ khi nào, Dung Chiêu đã trèo lên giường.
Hắn ôm chặt lấy ta, đầu chôn vào hõm vai, nghiêng mặt nhìn ta.
Mây đen ngoài cửa tan đi, ánh trăng trong vắt rọi khắp gian phòng.
Trong ánh trăng dịu dàng, gương mặt hắn tuấn tú tuyệt trần giống như tiên nhân sa trần, nhưng hành động lại chẳng khác gì yêu nghiệt mê hoặc lòng người.
“A Man, nàng đã đưa ta về nhà thì phải chịu trách nhiệm với ta.”
“Có ta rồi thì không được có kẻ khác. Ta là phu quân duy nhất của nàng.”
“Ta biết nàng luôn chê ta không ngoan, nhưng về sau, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời thê chủ.”
Trái tim im lặng bấy lâu nay lại đập thình thịch rộn ràng.
Ta không buồn nhìn đến những dòng chữ kia nữa.
Chỉ nhìn gương mặt hắn.
Tâm can rung động mãnh liệt nhấn chìm tất thảy:
Diệp Tiểu Man, đây vốn là phu quân do ngươi bỏ tiền mua về!
Giờ hắn là Hoàng đế thì chẳng phải càng thêm kích thích sao?
Đời người chỉ có một lần, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!
Lòng ta dậy sóng chưa từng có, nhưng vẫn giả vờ kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, ra lệnh:
“Ừ, vậy sau này ngươi phải ngoan.”
(Toàn văn hoàn).