Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
khi ngủ tôi còn nghĩ, hay là nhân cơ hội này hòa giải với anh .
Ai ngờ Tạ Tuần vừa tỉnh đã nổi giận đùng đùng, còn đem chuyện này kể lại với ba mẹ tôi.
Anh mắng khó nghe lắm, tôi vừa giận vừa tủi.
Tôi đâu phải tiên tri, làm có người cố ý giở trò.
Tôi tức mức gào lên:
Tạ Tuần! Anh đâu phải là gì của tôi mà lên mặt dạy dỗ?
Dù hôm đó có xảy ra chuyện gì thật, cũng chẳng liên quan gì anh!
Tạ Tuần mím môi, sắc mặt càng lúc càng tái.
vụ đó, quan hệ giữa chúng tôi còn căng thẳng hơn.
anh đã nhớ ra chuyện đó, tôi tiếp tục nói.
Hôm ấy anh thuốc làm cho mê man, mà tôi cũng có uống chút rượu…
Tóm lại, lúc đó óc mơ hồ, là… ngủ chung luôn.
Biểu cảm của Tạ Tuần lúc này còn phong phú hơn cả bảng màu.
Vậy ý em là…
Tôi ưỡn ngực, ngẩng cao .
Đúng vậy, Tạ Tuần. Anh tôi làm thịt rồi đấy!
7
khi tôi nói ra câu đó, Tạ Tuần như vỡ thành từng mảnh.
một mức độ đó, tôi hiểu sự hoảng loạn của anh lúc này.
Nếu là tôi thời điểm hiện tại, đột nhiên rằng tương lai mình sẽ kết hôn với Tạ Tuần, tôi cũng sẽ cảm cả đời coi như xong.
Nhưng nhìn dáng vẻ anh như vừa sét đánh, tôi lại hơi đau lòng.
Ngủ với tôi một lần thôi mà trông khổ à?
Vậy nếu anh năm năm chúng tôi ngày cũng ngủ chung, chắc anh sẽ tự hủy mình tại chỗ mất.
Tạ Hoài Xuyên lén gọi cho tôi, nói gần anh trai cậu ta cực kỳ bất thường, ngày cũng bận không bận cái gì, lúc ăn hay thất thần, lúc cau mày, lúc lại cười ngẩn ngơ như kẻ ngốc.
, hai người đã nói gì với nhau ? anh em lại phản ứng như vậy?
Chuyện người lớn, trẻ con ít hỏi.
Tôi chỉnh lại kính râm, hướng phía cổng ra máy bay.
Mà cậu chắc chuyến bay này chứ? mãi không ta?
dây bên kia, Tạ Hoài Xuyên bỗng im lặng lạ thường.
, đúng là chuyến này thật mà.
Nhưng em gọi điện là muốn nói với … chuyện anh em thích người đó , có thể đã hiểu nhầm…
Khoan đã, cậu không nói với anh cậu là hôm nay tôi tới đấy chứ?
Không đâu ơi.
Tạ Hoài Xuyên lí nhí.
Em còn sợ ảnh kiếm chuyện với em vì chuyện này nữa là.
Tôi nheo lại.
Tạ Tuần không tôi đang sân bay.
tại lại xuất hiện với vẻ mặt lo lắng như vậy?
Không bao lâu , câu hỏi của tôi trả lời ngay lập tức.
Một gái có khuôn mặt xinh đẹp bước ra khỏi cửa máy bay, vẫy tay với Tạ Tuần rồi kéo vali chạy chỗ anh.
Chậc, chướng thật.
Tôi chua chát nghĩ.
Hôm còn thề sống thề chết nói sẽ chịu trách nhiệm với tôi, vậy mà hôm nay người cũ vừa nước đã lập tức chạy đón.
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía .
Kỳ ?
mặt tôi là một người đàn ông cao ráo, dáng người tuấn tú, từng cử chỉ đều toát lên vẻ lạnh lùng thanh nhã.
…Anh… là đàn anh?
Anh nước rồi ?
Hạ Trạch Du khẽ gật với tôi.
Không ngờ lại em . Em… tìm ai à?
Ừm… xem như vậy, nhưng hình như em nhớ nhầm giờ, nên không người cần .
Hạ Trạch Du cong môi, trong ánh lên nét cười nhè nhẹ.
Em chẳng thay đổi gì cả.
Tôi gãi gãi mặt, hơi ngượng.
Hạ Trạch Du là đàn anh hồi cấp ba của tôi.
Nhà anh không khá giả, ngoài việc học còn phải làm thêm đủ thứ.
Khi đó tôi vẻ lạnh lùng và u buồn của anh cuốn hút, ngày cũng bám theo anh không rời nửa bước.
Nhưng còn chưa kịp tỏ tình anh đã đột ngột ra nước ngoài.
Phải nhiều năm , khi tôi tai nạn do một chiếc xe tải mất lái, mới vô tình lại anh trong bệnh viện.
…Nhưng mà, tôi tai nạn là khi nhỉ? Tự dưng lại không nhớ rõ nữa.
Tôi trò chuyện xã giao vài câu, nghe anh nói lần này nước là Bệnh viện A mời làm việc.
Tôi hơi tò mò vì anh lại chọn nơi này, rõ ràng anh có thể có lựa chọn tốt hơn.
Có lúc… địa điểm không quan trọng .
Quan trọng là, nơi đó… có người mình muốn .
Câu cuối cùng, Hạ Trạch Du nhìn thẳng vào tôi mà nói. Tim tôi khẽ run lên một nhịp.
Anh nói tiếp.
, nếu em có thời gian, có muốn ôn chuyện cũ với anh không?
Đàn anh, em…
Ôn chuyện cũ cái gì mà ôn?
Một giọng châm chọc vang lên bên tai tôi.
Tạ Tuần từ phía vòng tay qua ôm eo tôi, gần như giam tôi trong lòng anh.
Đàn anh Hạ, đều là bạn học cũ cả, hay cho tôi tham gia với?
8
Tạ Tuần và Hạ Trạch Du – hai người này mà ngồi chung bàn đã đủ khó xử.
Đằng này còn thêm cả .
Bên cạnh tôi là chồng tôi.
Đối diện là mối tình .
Ngồi chếch một góc là tình địch.
Ừ, tuyệt vời.
Phần lớn thời gian là nói chuyện.
ấy hướng ngoại, trò chuyện với ai cũng tự nhiên, hoạt bát.
Tôi khuấy ly cà phê Hạ Trạch Du gọi giúp, Tạ Tuần thản nhiên cầm lấy.
Uống của anh .
Một ly sữa nóng đặt mặt tôi.
cười khẽ.
, cậu với Tạ Tuần vẫn thân thiết này, thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, ai chen vào cũng chẳng nổi nhỉ.
Câu đó… nghe châm chọc nhỉ?
Tạ Tuần hơi nhướng mày, liếc Hạ Trạch Du một cái.
Hạ Trạch Du nâng ly nhấp một ngụm.
Đúng là như vậy.
Lớn lên cùng nhau… cũng giống như anh em ruột.
Tạ Tuần bật cười khẩy.
Anh trai thân quen từ nhỏ còn đáng tin hơn mấy ông đàn anh ngoài kia không rõ gốc gác, đúng không em?
Tôi im lặng, không đáp.
Không khí bỗng trở nên gượng gạo, nhanh chóng đổi đề tài.
Đàn anh Hạ, em nghe ba em nói y thuật của anh rất giỏi…
Gần tôi thường xuyên cảm đau , anh có thể bắt mạch giúp tôi không?
Chưa kịp để Hạ Trạch Du trả lời, đã vội vàng đưa tay ra, đầy mong chờ đặt lên mặt anh.
Hạ Trạch Du khựng lại một chút, rồi nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cổ tay .
Mạch bình ổn, sức khỏe học muội rất tốt.
cong cười, còn định nói thêm điều gì đó ánh Hạ Trạch Du đã chuyển sang tôi.
, tôi sắc mặt em dạo này không tốt lắm, có cần tôi xem thử không?
Tôi vốn chẳng có lý do gì để từ chối, định đưa tay ra Tạ Tuần giữ lại.
có chỗ không khỏe, tôi sẽ đưa bệnh viện. Không cần làm phiền đàn anh.
Tôi lén kéo áo Tạ Tuần, nhỏ giọng nói:
Anh nói chuyện có thể đừng châm chọc như không? Đàn anh đã làm gì chọc anh chứ?
Tạ Tuần quay sang nhìn tôi, khóe môi khẽ cong xuống, ánh có chút tủi thân.
Bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì đó, anh buông cổ tay tôi ra, ngả lưng ghế, bình thản nói:
Xin lỗi đàn anh, là tôi xen vào chuyện không nên xen.
Vậy làm phiền anh giúp xem một chút nhé, dạo này ấy thật sự rất mệt.
Ngón tay của Hạ Trạch Du mang theo hơi ấm nhè nhẹ, đặt lên cổ tay tôi, rất lâu vẫn không rút .
Anh khẽ nhíu mày, như đang xác nhận điều gì đó, rồi đổi tay bắt mạch lại một lần nữa.