Con gái bạn thân ở nhờ nhà tôi đã sang năm thứ ba, bạn tôi lại gửi 100 tệ.
Ghi chú: [Tiền sinh hoạt tháng 10 của Tiểu Dư]
Thời buổi này, trăm tệ chẳng mua nổi mấy lạng thịt, nói gì đến nuôi một đứa trẻ.
Nhưng nghĩ đến cảnh vợ chồng bạn phải rời quê lên thành phố làm thuê, cuộc sống chẳng dễ dàng, tôi chỉ biết thở dài rồi nhận.
Để tiết kiệm, tôi mua toàn đồ khuyến mãi giảm giá mang về.
Hôm đó ăn cơm, vừa hay có chương trình “Sum vầy gia đình” đến phỏng vấn livestream Trung Thu, tôi vui vẻ đồng ý.
Tôi hào hứng chia sẻ cuộc sống hạnh phúc của gia đình.
Ai ngờ con gái bạn thân vừa ăn vừa òa khóc.
Cô bé nức nở tố tôi:
“Hạnh phúc đều là của các người, tôi chẳng có gì cả!”
“Tôi vừa thấy ba mẹ gửi tiền sinh hoạt cho cô, vậy mà cô còn tiếc chẳng cho tôi ăn miếng thịt nào.”
Chỉ trong chốc lát, phần bình luận trên livestream tràn ngập những cụm từ như “nỗi đau sống nhờ nhà người khác”, lập tức leo thẳng lên top tìm kiếm.
Tôi bị khui ra, bị tấ//n côn//g trên mạng.
Con gái ruột của tôi cũng bị liên lụy, bị bắ//t nạ//t đến mức nghĩ quẩn nhả//y lầ//u t//ự t//ử.
Chồng tôi, làm việc ở doanh nghiệp nhà nước, cũng bị tố cáo dẫn đến mất việc, tinh thần suy sụp không gượng dậy nổi.
Liên tiếp chịu đả kích, tôi nôn ra má//u rồi ngất xỉu, phải cấp cứu vào ICU.
Một lần nữa tỉnh lại, tôi quay về đúng ngày phỏng vấn livestream hôm đó.
Tôi nhìn Tiểu Dư đang cau mày chê đĩa rau, khẽ mỉm cười.
Đã muốn nếm trải nỗi đau sống nhờ nhà người khác, thì kiếp này tôi sẽ cho cô ta toại nguyện.