Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương cuối

Tôi nằm trong phòng, nghe toàn bộ đối thoại, môi nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

Đây là lòng người.

Tham lam… sẽ khiến người ta mất hết lý trí.

Hôm sau, ba mẹ tôi sổ đỏ, theo Trương Vĩ đến cái gọi là “công ty tài ”.

Thật ra… chỉ là tiệm cho vay nặng lãi trá hình.

trăm đến tay, họ chuyển thẳng cho Trương Vĩ.

Hắn lại một tờ “hợp đồng đầu tư” với con dấu giả đỏ chót như cà rốt.

Cả nhà vui mừng hớn hở như thể biệt thự và siêu xe ngay trước mắt.

Họ thậm chí còn thay đổi thái độ với tôi.

“Tiểu Tịch à, đợi tụi ba mẹ kiếm được tiền rồi sẽ trả lại tiền cho con, con đừng làm việc vất vả quá.”

Mẹ tôi bày ra dáng vẻ đắc ý:

“Con gái thì vẫn nên tìm một người đàn ông tốt mà gả đi, như em con , ngoan ngoãn biết chọn chồng giàu.”

Tôi chỉ mỉm cười: “Chúc mọi người phát tài.”

Nhìn họ chìm trong giấc mộng đẹp, tôi biết—lúc tỉnh mộng sắp đến rồi.

Nhưng tôi không ngờ, Trương Vĩ còn tàn độc hơn cả tưởng tượng của tôi.

Hắn không chỉ lừa trắng trăm .

Hắn còn dụ dỗ Lâm Duệ—dùng danh nghĩa của nó—vay thêm ba trăm từ các nền tảng vay online.

? “Làm tròn con số, lời càng nhiều.”

Lâm Duệ hoàn toàn bị giấc mộng làm dâu hào môn làm cho mờ mắt, không hề dự mà làm theo.

Thế là, cả gốc lẫn lãi, họ gánh gần một triệu tiền .

Và tôi, nhìn tất cả, không bỏ sót chi tiết nào.

Nửa tháng sau—Trương Vĩ mất tích.

Điện thoại không liên lạc được, WeChat bị chặn.

Đến địa chỉ công ty hắn từng nói thì chỉ một căn phòng trống rỗng, cỏ mọc đầy chân tường.

Ban đầu, Lâm Duệ vẫn còn tự an ủi :

“A Vĩ chắc đi công tác nước ngoài, sóng yếu thôi…”

Cho đến khi… dân cho vay nặng lãi tìm đến nhà.

Tối hôm , nhà tôi bị hắt đầy sơn đỏ.

Vài tên xăm trổ đứng chặn ngay trước , loa hét inh ỏi:

“Lâm Duệ! thì trả tiền! Lẽ đời không ai tránh được!”

“Không trả thì tao đem bán qua biên giới!”

Cả khu dân cư đều nhốn nháo.

Hàng xóm thò đầu ra nhìn, chỉ trỏ, bàn tán không ngớt.

Ba mẹ tôi sợ đến mức trốn trong phòng không dám ho he, còn Lâm Duệ thì co rúm góc tường, run lẩy bẩy.

“Sao lại thế này… sao lại thế này được…”

Nó lẩm bẩm, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Vĩ sẽ không lừa em đâu… là thiếu gia…”

“Thiếu cái đầu !”

Tôi bước ra khỏi phòng, ném thẳng bản điều tra của thám tử lên mặt nó.

“Vương Nhị Cẩu – lừa đảo chuyên nghiệp. Cái tên A Vĩ của chắc giờ đang Tam Giác Vàng rồi.”

Lâm Duệ run rẩy bản in lên xem, mới nhìn được vài dòng hét toáng lên rồi ngất xỉu.

Mẹ tôi lao đến ấn huyệt nhân trung, vừa gào khóc vừa run rẩy:

trăm của tôi! Căn nhà tổ tiên của tôi!”

Ba tôi ngồi bệt dưới đất, chỉ qua một đêm mà như già thêm cả chục tuổi.

Bên ngoài, tiếng đập và loa phóng thanh vẫn vang lên không ngớt.

“Mở ! Không mở tụi tao phá !”

“Rầm! Rầm! Rầm!”

chống trộm bị đập rung bần bật.

“Lâm Tịch! Lâm Tịch, mau nghĩ cách đi con!”

Mẹ tôi như bám được cọng rơm cứu mạng, níu ống quần tôi:

“Con là đứa thành đạt nhất nhà, chắc chắn có cách cứu em con, cứu cả nhà này!”

Tôi cúi đầu nhìn bà, ánh mắt lạnh lẽo như mặt hồ đóng băng.

“Cách duy nhất là…”

“Cách gì? Cứu được là mẹ làm ngay!” – bà hét lên.

“Báo công an.”

Tôi đáp. “Tuy phần lớn tiền sẽ không lại được, nhưng ít nhất có thể xác minh đây là vụ lừa đảo, tranh thủ được thời gian.”

“Báo công an thì được gì! Mất tiền là mất rồi!” – mẹ tôi gào khóc.

thì bán nhà đi.”

Tôi nhìn quanh bốn phía.

“Căn nhà này tuy đứng tên tôi, nhưng tôi có thể bán.”

Mắt ba mẹ tôi sáng lên: “Thật hả? Con sẵn sàng bán nhà giúp tụi mẹ trả sao?”

Tôi bật cười: “Không.”

“Tôi nói là, tôi sẽ bán nhà, tiền rồi rời khỏi cái hố này.”

“Còn các người, mặc xác.”

“Con… con nói cái gì?!”

Ba tôi trừng mắt.

“Con định bỏ mặc tụi ta sao?”

“Tôi phải có trách nhiệm à?”

Tôi nhìn ông, giọng bình thản:

“Hồi mấy người cố nhà tổ 500 , có hỏi tôi ?”

“Lúc Lâm Duệ vay online 300 cho một thằng đàn ông lạ hoắc, có nghĩ đến hậu quả ?”

“Tôi là người, không phải thần, càng không phải máy rút tiền.”

“Giờ chủ tìm Lâm Duệ, nhà cố là căn quê.”

“Với căn hộ này—không liên quan về mặt pháp lý.”

“Nên, tôi sẽ bán nó, chuyển đi, tránh xa mấy người hút máu.”

Nói xong, tôi gọi cho bên môi giới nhà đất.

“Alo, Trương à? Căn nhà kia tôi đồng ý bán rồi. Giảm thêm 100 nghìn, cần bán gấp.”

Tôi cúp máy, nhìn ba gương mặt thất thần trước mặt.

“Tôi cho các người ba dọn đi.”

“Nếu không, đợt tiếp theo đến đây có thể không phải dân cho vay, mà là… thi hành án của tòa.”

Lần này, không còn bất kỳ cơ hội nào quay đầu.

Tôi xoay người phòng, bắt đầu thu dọn hành lý.

Lần này, valy chỉ có đồ của riêng tôi.

Và quan trọng hơn, trái tim tôi—cuối cùng cũng hoàn toàn được tự .

Ba sau, căn hộ được bán nhanh chóng.

Người mua là một cặp vợ chồng trẻ, trả tiền một lần, làm thủ tục cực kỳ gọn lẹ.

chuyển nhà, trời u ám lác đác mưa.

Đám cho vay nặng lãi vẫn canh dưới tầng.

Tôi thuê vài người lực lưỡng làm bảo vệ, hộ tống tôi rời khỏi nơi này.

Còn ba mẹ tôi và Lâm Duệ? Không dám ló mặt.

Chỉ cần bước ra khỏi là sẽ bị chủ tóm sống.

Tôi đứng giữa căn nhà trống trơn, không có một chút lưu luyến.

Trước khi đi, tôi lại một chùm chìa khóa trên bàn trà.

“Đây là chìa khóa của người mua, các người tự đi mà bàn giao.”

“Lâm Tịch! thực sự tuyệt tình đến sao?!”

Mẹ tôi quỳ rạp xuống đất, ôm chặt vạt áo tôi.

“Bọn tao là cha mẹ sinh ra nuôi dưỡng đấy! định trơ mắt nhìn bọn tao chết hả?”

Lâm Duệ cũng khàn giọng khóc lóc:

“Chị ơi… em sai rồi… em thật sự biết sai rồi… chị cứu em đi… mấy người sẽ đánh chết em mất…”

Tôi nhìn họ, bỗng bi thương.

Đến lúc này, họ vẫn cho rằng tôi là kẻ tuyệt tình.

Họ từng một lần tự hỏi—vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

“Sinh tôi, nuôi tôi?”

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng mắt mẹ.

“Bao qua, đồ ngon dành cho Lâm Duệ, quần áo mới cho Lâm Duệ, lớp học thêm cũng cho Lâm Duệ.”

“Tôi mặc lại đồ cũ, ăn cơm thừa, nào cũng nghe câu ‘chị phải nhường em’.”

“Học phí đại học, tôi tự đi làm thêm kiếm. Ra trường, tháng nào cũng gửi tiền về nhà.”

“Như còn đủ sao?”

“Là các người tham lam vô đáy, thiên vị mù quáng, tự tay phá hủy gia đình này.”

Tôi gỡ từng ngón tay mẹ ra khỏi áo , từng ngón, từng ngón một.

“Còn Lâm Duệ.”

Tôi nhìn cô em gái từng ngạo mạn, giờ co rúm như con chuột ướt.

là người lớn, thì phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của .”

“Cái túi .

Ba mươi vay online.

mươi cố nhà tổ.

Đều em tự chọn.”

thì—có bò cũng phải bò cho hết con đường .”

Nói xong, tôi quay người, bước ra khỏi căn hộ không hề quay đầu lại.

Sau lưng là tiếng gào khóc thê lương, xé ruột xé gan.

Nhưng tôi không dừng lại.

Mưa rơi lành lạnh trên gương mặt, nhưng tôi đầu óc bao giờ tỉnh táo đến .

Tôi ngồi lên xe, nhìn qua gương chiếu hậu khu chung cư càng xa dần.

Về sau tôi nghe nói:

Căn nhà quê bị ngân hàng thu hồi.

Lâm Duệ trốn , chạy đến một thành phố khác, làm thuê trong một tiệm massage bình dân.

Ba mẹ tôi thì thuê tạm một phòng trọ tầng hầm, sống bằng nghề nhặt ve chai, trốn chui trốn lủi khỏi chủ .

Họ đổ lỗi cho nhau, oán trách nhau, sống trong những cãi vã không hồi kết.

Còn tôi—chuyển thành phố, đổi công việc.

Dùng số tiền bán nhà đặt cọc mua một căn hộ nhỏ thuộc về riêng .

Nuôi một con mèo, trồng vài chậu hoa.

Cuối tuần, tôi đi chạy bộ trong công viên, hoặc nằm phơi nắng trên ban công.

Không còn mắng chửi, không còn vòi vĩnh, không còn đạo đức giả.

Chỉ có yên bình.

Và tự .

Một sau, mùa đông, tôi trở lại Cáp Nhĩ Tân.

Vẫn là thế giới băng tuyết, vẫn là tuyết trắng phủ trời.

Chỉ khác là—lần này tôi đi một .

Nhưng trong lòng, không còn tức giận.

Chỉ còn bình thản.

Trong một quán cà phê trên phố Trung ương, tôi nhận được một điện thoại lạ.

Là từ trại giam.

“Xin hỏi, cô có phải là Lâm Tịch không? Chúng tôi gọi từ trại giam XYZ.”

“Em gái cô—Lâm Duệ— tham gia hoạt động rửa tiền cho đường dây lừa đảo, bị kết án 5 tù.”

“Cô gặp cô một lần.”

Tôi sững người.

Rửa tiền?

Lừa đảo?

Hóa ra Trương Vĩ không chỉ là kẻ lừa tình.

Hắn còn là một mắt xích trong đường dây rửa tiền.

Khoản vay 30 của Lâm Duệ, và nhiều “giao dịch” sau , đều là công cụ rửa tiền mà cô ta không hề hay biết.

Cái túi Chanel kia, có lẽ cũng là một phần trong mắt xích .

Tôi dự một lúc—nhưng vẫn đi.

Trong phòng thăm gặp, Lâm Duệ tóc cắt ngắn, mặc đồ tù, gầy rộc đến mức gần như không nhận ra.

tôi, ánh mắt nó lóe lên một tia cảm xúc phức tạp.

“Chị…”

Giọng khản đặc.

“Chị đến thật rồi.”

“Ừ.” – tôi khẽ gật đầu.

Tôi nhìn cô , trong lòng không còn thù hận, cũng chẳng có chút thương hại nào.

“Chị… em có chuyện nói.”

Lâm Duệ hít một hơi thật sâu, như thể đang gom hết can đảm.

“Thật ra… Trương Vĩ không phải tìm đến em trước.”

Tôi sững người: “ là ai?”

bật cười cay đắng:

“Là ba mẹ.”

“Họ gặp Trương Vĩ góc mai mối trong công viên. ta có vẻ giàu có, liền kéo về làm con rể.”

“Họ biết ta làm ‘nghề mờ ám’, nhưng vì tiền… họ xúi em tiếp cận.”

“Cái túi kia, cũng là mẹ dạy em quẹt thẻ của chị.”

“Mẹ nói, dù sao chị cũng có tiền, không tiêu thì phí. Nhân tiện còn có thể thử xem Trương Vĩ có thật lòng với em không.”

“Và rồi…”

Cô ta cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

“Rốt cả nhà đều bị kéo vũng lầy.”

Tôi im lặng.

Từng câu chữ như tiếng sấm trong đầu.

Thì ra, người thao túng tất cả, không phải là một tên lừa đảo xa lạ.

là hai kẻ tham lam nhất mà tôi từng gọi là “ba mẹ”.

trèo cao, vì tiền, họ không ngại đẩy đứa con gái nhỏ tay tội phạm, cũng chẳng hề dự hút cạn máu đứa con lớn.

“Chị… em xin lỗi.”

Lâm Duệ ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra tia van xin.

“Sau khi mãn hạn… em có thể… đến chỗ chị được không? Em hứa sẽ ngoan ngoãn đi làm, không gây phiền đâu…”

Tôi nhìn cô ta thật lâu, rất lâu.

Rồi chậm rãi ống nói.

“Lâm Duệ.”

“Có những sai lầm… có thể sửa.”

“Nhưng có những vết nứt… suốt đời cũng không lành lại được.”

“Em hãy cải tạo thật tốt trong .”

“Còn sau này…”

Tôi đứng dậy, cách một lớp kính, nhìn người em gái vừa quen vừa lạ .

“Chúng ta… làm người dưng, vẫn là tốt nhất.”

Tôi dứt khoát gác điện thoại, quay người rời khỏi phòng thăm gặp.

Sau lưng, là tiếng Lâm Duệ đập kính tuyệt vọng đến chói tai.

Ra khỏi trại giam, ánh nắng chói chang đập thẳng mắt.

Tuyết phản chiếu lấp lánh dưới chân.

Tôi hít sâu luồng không khí lạnh buốt – nhưng rất dễ chịu.

Điện thoại khẽ rung.

Tin nhắn ngân hàng:

“Lương tháng tài khoản: 25,000 nhân dân tệ.”

Tôi bật cười.

Đây mới là sống thật sự.

Từng đồng tiền kiếm được bằng mồ hôi và đôi tay – đều mang theo hơi ấm vững chãi.

Còn cái gọi là “gia đình”, quãng thời gian đẫm nước mắt

Hãy nó tan chảy cùng băng tuyết Cáp Nhĩ Tân, dưới ánh mặt trời.

[ Hết ]

Tùy chỉnh
Danh sách chương