Giới thiệu truyện

Năm tôi năm tuổi, tôi nài nỉ chị gái dẫn tôi đi thả diều.

Không ngờ gió lớn đột ngột nổi lên.

Diều mất kiểm soát, và sợi dây căng như thép đã cz/ ứ/ a đz/ ứt ck/ ổ chị, chị ch e c ngay tại chỗ.

Trong đám ta/ ng, ba mẹ đau đớn đến gần như phát điên, họ gào vào mặt tôi:

Tôi co rúm lại, cố gắng giải thích:

“Con chỉ muốn cùng chị thả diều… con không cố ý hại chị…”

Từ hôm đó trở đi, đứa con gái từng được nâng như châu báu là tôi, trở thành kẻ không ai muốn nhìn trong nhà.

Hôm ấy, trường tổ chức dã ngoại, hoạt động có… thả diều.

Chỉ nghe đến hai chữ đó, mẹ tôi như sụ/ p đ/ ổ hoàn toàn.

“Mày là đồ gi e c người! Tất cả là vì mày đòi thả diều, con gái tao mới ch e c!”

“Không phải mày thích thả diều lắm sao? Tao cho mày thả cho đã!”

Bà kéo tôi đến vùng ngoại ô cách thành phố hai mươi cây số — để tôi ở đó thả diều.

Nhưng bà quên mất… dự báo thời tiết nói hôm nay có bão.