Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Quả lời của người xưa nói không sai: Nước của đàn ông, kích thích của phụ nữ.
Thấy tôi không đáp lại, Tống Dư Bạch lại khóc dữ dội . Anh đưa tay chống bức tường phía tôi, thế mạnh áp chế, giam hãm tôi nơi chốn ấy.
“Rõ ràng… rõ ràng em là người chủ động tới quấy rầy anh trước, vậy tại sao, tại sao cuối cùng kẻ không buông lại là anh?” Ánh Tống Dư Bạch chứa đầy nỗi đau sâu sắc cùng sự vỡ nát tim.
Chớp đó, anh cúi đầu tiến sát gần tôi. Hơi thở cả hai đan xen mơ hồ, dường như anh muốn tôi.
Thế khi đôi môi sắp chạm nhau thì anh bỗng ngoảnh đầu sang chỗ , giọng trầm khàn thốt ra: “Xin , là lần cuối cùng. này, anh sẽ không phiền em nữa.” Lời vừa dứt, anh quay người bước đi, không một lần ngoảnh lại.
Tôi đứng đờ ra giữa chốn đông người, lòng như có trăm ngàn tiếng la hét. Tống Dư Bạch vừa nói gì?
Anh nói, anh không buông bỏ tôi!!!
là vừa khóc vừa nói ra câu đó nữa chứ.
Đáng nói là, trước anh vốn là người ngoan ngoãn, học hành xuất sắc, chưa từng tranh cãi với ai.
Nào ngờ lần này, vì đứng ra bênh vực tôi, anh đánh nhau với người .
Anh thích tôi, nhất định là thích tôi!
Đúng vậy. Nếu không gọi là thích thì là cái gì?
11.
Tôi đã báo cáo việc Hà Kính Vũ lập topic bôi nhọ tôi với nhà trường. Kể cả những người chửi bới tôi bên dưới bài đăng của hắn, không tha.
Cuối cùng, tất cả đều nhận hình phạt xứng đáng.
Tôi vốn định xử lý xong mọi chuyện tìm gặp Tống Dư Bạch, trực tiếp giải thích rõ mối quan hệ giữa tôi và Hà Kính Vũ, hàn gắn với anh.
Ai ngờ lại đúng vào kỳ nghỉ. Tống Dự Bạch nhân dịp này rời trường, không biết đi đâu, tôi chẳng thể tìm thấy anh.
Càng khiến tôi chán nản là bạn cùng phòng cùng bạn cô ấy dạo này cứ liên tục khoe tình cảm trước tôi, khiến tôi thèm yêu phát điên.
Tôi rất muốn, rất muốn yêu đương.
Rất muốn gặp Tống Dư Bạch.
Muốn vừa vuốt ve cơ bụng của anh, vừa đôi môi ấy.
Đôi môi anh rất mềm, rất dễ gợi .
Trước tôi đặc biệt mua anh một bộ đồng phục. Ôi, tôi muốn thấy anh mặc nó, chắc chắn anh sẽ đẹp phát điên!
Càng nghĩ tôi càng thấy lòng đau đớn. Bởi vì những điều tôi muốn , chẳng việc nào.
Thấy tôi mày u sầu, chán nản, bạn cùng phòng kéo tôi ra ngoài ăn ở một nhà hàng mới mở bên ngoài trường để đổi gió.
Ai ngờ, ở đó, tôi lại bắt gặp Tống Dư Bạch phục vụ.
12.
Lúc đó, anh nhận order từ vài vị khách. số đó có một cô gái thấy anh đẹp , liền điện thoại ra muốn kết bạn WeChat.
Tống Dư Bạch từ chối. Anh nói: “Xin , tôi đã có bạn gái .”
cô gái vẫn không chịu buông tha, “Có bạn gái thì sao? chỉ là thêm WeChat thôi mà, có gì đâu?”
“Nếu anh đồng , em có thể gọi thêm nhiều món đấy.”
Tống Dư Bạch vẫn lắc đầu, nói: “Xin .”
Cô gái bĩu môi, vẻ không hài lòng, “Không thêm WeChat, bạn gái anh nhỏ nhen quá đấy.”
Tống Dư Bạch cau mày, vừa định nói gì thì tôi bước trước, lớn tiếng: “Đúng vậy, tôi chính là người nhỏ nhen như thế.”
Tôi đứng chắn trước anh, nhìn cô gái kia, nói: “Tôi không thích bạn mình kết bạn với người . Sao nào? Cô có kiến gì không?”
Cô gái biến sắc, vô cùng ngại ngùng.
“Hay là… chúng ta đổi chỗ ăn đi…” Bạn cô ta thấy vậy không chịu nổi, kéo cô ta đi mất.
Tôi nắm tay Tống Dư Bạch, đưa anh một chỗ khá yên tĩnh và riêng tư.
Anh cúi đầu, không để tôi nhìn rõ biểu cảm trên .
Lặng im một lúc lâu, anh mới hơi do dự nói: “Vừa em… có gì vậy?”
gì à?
Có phải anh nói chuyện tôi gọi anh là bạn ?
Đã hỏi vậy thì tôi không vòng vo nữa, thẳng thắn nói: “Tống Dư Bạch, chúng ta quay lại đi.”
Anh ngẩng đầu, nhìn tôi với vẻ không tin nổi. lóe một tia vui mừng. rất nhanh, tia vui ấy tan biến. Anh cười khẩy tự giễu: “Tạ Oản, em đùa tôi à?”
“Em không…”
“Lúc trước em tìm cớ chia tay, ngay đó lại hẹn hò với người , lại quay lại bảo quay lại với tôi, thế này không phải chơi tôi thì là gì? Em nghĩ tôi dễ bị lừa à?”
Nhìn ánh buồn bã của anh, tôi chợt hoảng loạn, “Xin , em…”
Tôi định giải thích thì anh bất ngờ ngắt lời: “Tôi đồng .”
“Cái… cái gì?” Tôi há hốc mồm ngạc nhiên.
Anh cúi đầu, đưa trán áp vai tôi. Giọng trầm thấp thì thầm bên tai: “Anh nói… anh đồng lời đề nghị của em.”
“Tạ Oản, chúng ta quay lại. Dù lần này em có sự chỉ đùa giỡn với anh, thì anh chấp nhận.” Ngay đó, anh vòng tay ôm eo tôi, kéo tôi vào lòng, “ anh phải nói trước với em, vì lần này là em chủ động tìm tới anh, nên anh tuyệt đối không để em dễ dàng bỏ rơi anh như trước nữa.”
Tôi đưa tay vuốt nhẹ lưng anh, nói: “Mong anh quấn em như một con trăn lớn, đừng để em thoát ra .”
Tống Dư Bạch cười trước câu nói đùa của tôi.
Tôi rút khỏi vòng tay anh, nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc nói: “Xin , ra trước em không hề hẹn hò với Hà Kính Vũ, hắn là người em thuê giả bạn , mục đích chính là để anh nghĩ rằng em không thích anh nữa. Lý do vậy nghe có vẻ ngớ ngẩn, lúc đó đầu em bỗng nhiên xuất một ký ức lạ.”
“Ký ức đó em thấy rằng, người anh thích là Giang Hiểu Hiểu, em là cô gái độc ác phá hoại tình cảm của anh và cô ta, và tương lai anh sẽ những chuyện rất tệ với em chỉ vì Giang Hiểu Hiểu.”
“Anh và Giang Hiểu Hiểu từ nhỏ đã lớn cùng nhau, là thanh mai trúc mã, lại từng hẹn hò. Em luôn cảm giác lúc hai ta yêu nhau, anh khá lạnh nhạt với em, nên em tưởng anh sự thích cô ta. Vì sợ hãi, em mới chủ động nói chia tay anh, nghĩ lại, em thấy mình ngốc…” Nói , đầu tôi hơi cúi xuống.
Tống Dư Bạch dùng đôi tay nhẹ ôm tôi, an ủi: “ là ở anh, anh không mang lại em cảm giác an toàn. Từ nhỏ lớn, anh không phải người giỏi thể cảm xúc, nên mới khiến em hiểu lầm.”
“ anh muốn nói với em rằng, anh sự rất thích em, rất rất thích. này anh sẽ cố gắng , thể tình cảm với em nhiều .”
“Tống Dư Bạch, vậy anh có thể thể ngay luôn không?”
“Em muốn anh thể thế nào?”
Tôi tay chỉ vào môi mình, đỏ e thẹn nói: “Anh có thể em không?”
“Trước em chê anh dở mà?”
“Anh biết mà, em là chị đại kiểu S mà.”