Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Mặt mẹ chồng biến sắc.
“Cô tính cái gì?”
“Bà đừng vội.” Tôi lau tay, “Tôi chỉ hỏi bà một câu.”
“Cô hỏi đi.”
“Tôi gả vào nhà này ba năm, tháng đưa 5 nghìn tệ tiền sinh hoạt. Ba năm rồi, tổng cộng là bao ?”
Mẹ chồng khựng lại: “ đó… chẳng phải là điều nên sao? Cô ăn ở tại …”
“180 nghìn.” Tôi cắt , “5000 nhân 36 tháng, là 180 nghìn.”
“Thì sao?”
“Còn con trai bà thì sao?”
“Cái gì?”
“ Chính Vũ tháng đưa bao tiền sinh hoạt?”
Mẹ chồng há miệng, không nói gì.
Chồng tôi cau mày: “Em có ý gì vậy?”
“Không có ý gì.” Tôi nhìn anh ta, “Tôi chỉ biết, tôi lương 8000, ba năm đóng 180 nghìn. Còn anh, lương 15000, ba năm đóng bao ?”
Phòng khách im phăng phắc.
“Tôi… tôi đưa hết lương cho mẹ rồi.” Anh ta nói.
“Ồ?” Tôi gật đầu, “Vậy bà dùng tiền lương của con trai gì?”
Mặt mẹ chồng càng thêm khó coi.
Tôi không đợi bà trả , nói tiếp:
“Tháng 3 năm , bà bảo tôi cho Huy vay 150 nghìn trả nợ.”
“Đó là vay, không phải cho!”
“Được, là vay.” Tôi cười nhạt, “Vậy tôi hỏi tiếp, 150 nghìn đó, khi trả?”
Mẹ chồng mấp máy môi, không nói được .
“Đã một năm rưỡi rồi.” Tôi nhìn bà, “Một xu cũng chưa trả. Tôi còn chưa tính lãi.”
“Cô…” Mẹ chồng chỉ vào tôi, giận dữ, “Cô sao tính toán chi li thế!”
“Tôi tính toán chi li?”
Tôi bước sofa, ngồi xuống đối diện với bà ta, mắt nhìn thẳng.
“Tôi hỏi bà thêm một việc.”
“Gì?”
“Năm bố tôi nhập viện, cần 20 nghìn. Tôi hỏi vay bà, bà nói gì?”
Mặt bà ta cứng đờ.
“‘Ai nấy tự lo bố mẹ ’.” Tôi nhấn từng chữ, “Là nguyên văn của bà.”
“Cái đó… sao giống nhau được!”
“Sao lại không giống?”
“ Huy là trả nợ! Còn bố cô là đi viện!”
“Vậy trả nợ quan trọng hơn mạng người?”
“Tôi không có ý đó…”
“Vậy bà có ý gì?”
Bà ta đứng bật dậy, chỉ vào mũi tôi: “Lâm Vãn! Cô có thái độ gì đấy! Tôi là mẹ chồng cô!”
“Tôi biết bà là mẹ chồng tôi.” Tôi cũng đứng lên, “Cho nên suốt ba năm nay, bà tôi là đồ phá của, không biết hầu hạ, nói nhà mẹ tôi hút máu, tôi nhịn.”
“Tôi vậy là vì cho cô!”
“ cho tôi?”
Tôi bật cười.
“Bà bắt tôi giao thẻ lương, là vì cho tôi?”
“Là sợ cô tiêu hoang!”
“Bà chê tôi nấu ăn dở trước mặt khách, cũng là vì cho tôi?”
“Tôi nói sự thật !”
“Bà dịp cũng bảo với người thân là tôi không đẻ được con trai, vô dụng, cũng là vì cho tôi?”
Mẹ chồng nghẹn họng.
Chồng tôi cau mày: “Được rồi, hai người bớt nói đi.”
Tôi nhìn anh ta: “ Chính Vũ, ba năm nay, anh đã nói bao ‘bớt nói đi’?”
“…”
“ mẹ anh tôi, anh nói ‘bớt nói đi’.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Thế rồi sao? Anh đã từng đứng về phía tôi lấy một chưa?”
Anh ta tránh ánh nhìn của tôi: “Mẹ anh là vậy đấy, em nhịn bà chút đi.”
“Nhịn?”
Tôi gật đầu.
“Được, tôi đã nhịn suốt ba năm.”
“Và kết quả là gì? Cuối cùng anh bảo tôi cút.”
“Anh đâu có bảo em cút…”
“Thế anh nói gì? ‘Em đi đi’? Không phải cút thì là gì?”
Anh ta cứng họng.
Mẹ chồng hừ lạnh một tiếng: “Đi thì đi, ai thèm giữ!”
Tôi nhìn bà ta.
Bà ta ngẩng đầu, vẻ mặt như thể là người chiến thắng.
Tôi bỗng thấy nực cười.
Ba năm qua.
Tôi sống trong căn nhà này như một cái bóng.
Nấu cơm, rửa bát, lau nhà, trông con, đi , đưa tiền.
Đổi lại được gì?
Là những chửi .
Chửi xong, bảo tôi cút.
“Được .”
Tôi quay người đi vào phòng ngủ.
“Cô đi đâu?” Mẹ chồng hỏi.
“Thu dọn đồ.”
“Mới tí đã chịu thua rồi à?”
Tôi không quay đầu lại.
“Bà đừng vội, tôi thu dọn xong, sẽ tiếp tục tính sổ.”
Mẹ chồng sững người.
Tôi đóng cửa phòng, tựa lưng vào đó.
Tay hơi run.
Nhưng trong lòng, lại bình tĩnh lạ thường.
Ba năm rồi.
Phải kết thúc .
Tôi mở tủ quần áo, lôi từ ngăn đáy ra một tập tài liệu.
Bên trong là bộ chứng chuyển khoản, hóa đơn, ảnh chụp màn hình trong ba năm qua.
180 nghìn sinh hoạt phí, từng khoản một, ở .
150 nghìn tiền vay, có giấy vay nợ, có chứng chuyển khoản.
Tôi thậm chí còn ghi lại từng ngày bà ta tôi, những gì.
Lúc ấy chỉ là vì tủi thân, nên giữ .
Không ngờ, hôm nay thật sự dùng .
Tôi hít sâu một hơi.
Được.
Tính sổ .
2
Tôi từ phòng ngủ bước ra thì thấy mẹ chồng đang gọi điện.
“… Đúng, nó quá đáng lắm! Con mau về đi!”
Là đang gọi cho em chồng.
Tôi không tâm, đi bàn ăn ngồi xuống.
Chồng tôi nhìn túi hồ sơ trong tay tôi: “Cái đó là gì vậy?”
“Sổ tính tiền.”
“Sổ gì cơ?”
“Sổ ghi lại ba năm nay tôi với mẹ anh tính toán thế .” Tôi đặt túi hồ sơ lên bàn. “Mấy người không bảo tôi đi sao? Đi cũng được, nhưng nợ nần phải rõ ràng.”
Mẹ chồng cúp máy, bước lại gần: “Sổ sách gì chứ? Cô lại bày trò gì nữa đấy?”
“Không phải trò gì cả.” Tôi mở túi hồ sơ, rút ra một xấp giấy. “Là chứng.”
Tôi đẩy tờ đầu tiên về phía bà ta.
“ là bảng sao kê từ tháng 12 năm 2021 tháng 11 năm 2024, tháng tôi chuyển khoản cho bà 5000. Tổng cộng 36 , 180 nghìn.”
Mẹ chồng liếc nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Cô… cô giữ lại hết những cái này sao?”
“Tất nhiên.” Tôi lại rút thêm một tờ, “ là 150 nghìn tôi chuyển cho Huy vào tháng 6 năm 2023. Có giấy vay nợ, có chứng chuyển khoản, có cả tin nhắn.”
“Đó là vay chứ không phải cho!”
“Đúng, là vay.” Tôi nhìn bà ta, “Vậy bao giờ bà định trả?”
Mẹ chồng ú ớ không thành .
Chồng tôi nhíu mày: “Mấy khoản này… không phải là nghĩa vụ sao?”
“Nghĩa vụ?” Tôi quay sang nhìn anh ta. “ Chính Vũ, tôi hỏi anh, ba năm nay anh đã đưa cho bố vợ anh được bao ?”
“…”
“Năm bố tôi nhập viện, cần 20 nghìn. Tôi hỏi vay mẹ anh, bà ấy không cho. Tôi hỏi anh, anh bảo lương anh đưa mẹ rồi.”
“Cái đó… cũng hết cách …”
“.” Tôi lại rút thêm một tờ giấy. “Vậy giải thích cái này sao ?”
Chồng tôi liếc nhìn, mặt lập tức biến sắc.
“Tháng 3 năm nay, anh chuyển cho mẹ anh 200 nghìn. Ghi chú: ‘Đặt cọc mua nhà’.”
Mẹ chồng bật dậy: “Cô dám lén điện thoại của nó!”
“Tôi không lén.” Tôi lạnh giọng, “Là tháng trước, anh ta đi tắm, điện thoại trên đầu giường, ngân hàng gửi tin nhắn , tôi chỉ nhìn qua .”
“Cô…”
“200 nghìn.” Tôi nhìn chồng, “Anh nói lương đưa mẹ, nên không có 20 nghìn cho bố tôi nhập viện. Vậy 200 nghìn này từ đâu ra?”
Chồng tôi đỏ mặt tía tai.
“Cái đó… là tiền tiết kiệm của anh…”
“Anh lương tháng 15 nghìn, trừ thuế và bảo hiểm còn lại khoảng 12 nghìn. Ba năm tiết kiệm được 200 nghìn, trung bình tháng dành hơn 5500?” Tôi nhìn anh ta, “Anh không đóng tiền sinh hoạt, tôi tháng đóng 5000, anh vẫn tiết kiệm được hơn 5500?”
“Tôi…”
“Tôi đã tính sẵn rồi.” Tôi rút thêm một tờ nữa, “Ba năm nay, tài khoản lương của anh nhận tổng cộng 520 nghìn. Anh chuyển cho mẹ 370 nghìn. Chi tiêu cá nhân 80 nghìn. Đặt cọc nhà 200 nghìn.”
“520 trừ 370, trừ 80, trừ 200, âm 130 nghìn.”
Tôi nhìn anh.
“Anh đang nợ mẹ anh 130 nghìn.”
Mẹ chồng ngẩn người.
Chồng tôi mặt trắng bệch.
“Cô… cô biết được những thứ này từ đâu?”
“Hồi tháng trước mẹ anh mang sao kê ngân hàng ra , tôi liếc qua một .” Tôi nhàn nhạt nói. “Tôi nhớ giỏi lắm.”
“Cô!” Mẹ chồng chỉ tay vào tôi, giận run người, “Cô cố ý chơi khăm chúng tôi!”
“Tôi chơi khăm?”
Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào bà ta.
“Bà Tiền Tú Phân, tôi gả vào nhà bà ba năm.”
“Tôi đưa 180 nghìn tiền sinh hoạt.”
“Tôi cho em trai chồng vay 150 nghìn.”
“Tôi hầu hạ bà ba năm, bị chửi ba năm.”
“Bây giờ, bà bảo con trai bà đuổi tôi ra khỏi nhà.”
“Tôi hỏi bà—”
“Ai chơi ai?”
Mẹ chồng bị nghẹn không nói được gì.
Chồng tôi cúi đầu, không dám nhìn tôi.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.
Mẹ chồng như vớ được cọc: “ Huy rồi!”
Bà vội vàng ra mở cửa.
Em chồng Chính Huy bước vào, sau lưng còn dẫn theo một cô gái tóc nhuộm vàng chóe.
“Mẹ, có gì vậy? Chị dâu bắt nạt mẹ à?”
“Con hỏi nó ấy!” Mẹ chồng chỉ vào tôi, “Nó lôi hết cũ ra nói!”
Em chồng nhìn tôi, cười đểu: “Chị dâu à, có gì thì từ từ nói, người một nhà …”
“Một nhà?” Tôi ngắt . “ Chính Huy, cậu nợ tôi 150 nghìn, bao giờ định trả?”
Mặt cậu ta đơ ra.
“Chị dâu, này… chẳng phải em nói rồi sao, bây giờ em không có tiền…”
“Không có tiền?” Tôi chỉ vào cô gái đứng sau lưng. “Vậy cô kia là ai?”
Cô gái đảo mắt: “Tôi là bạn gái anh ấy, thì sao?”
“Tháng trước hai người đi Tam Á du lịch, ở khách sạn 5 sao, một đêm hơn 2000.” Tôi nhìn em chồng, “Có tiền đi du lịch, không có tiền trả nợ?”
Em chồng đỏ mặt.
“Cái đó… là cô ấy trả …”
“Vậy đôi giày AJ cậu mua tuần trước thì sao? Cũng là cô ấy trả?”
“Sao chị biết!”
“Cậu đăng lên story, không chặn tôi.”
Em chồng cứng họng.
Mẹ chồng sốt ruột: “ của Huy là việc riêng, liên quan gì cô!”
“Liên quan gì?” Tôi quay sang nhìn bà ta. “150 nghìn là tiền của tôi. Nó lấy tiền tôi đi du lịch, mua giày, vậy không liên quan gì tôi?”
“Cô… cô thật là vô tình!”
“Vô tình?”
Tôi hít sâu một hơi.
“Được, vậy tôi hỏi bà, thế mới là ‘có tình’?”
“Năm bố tôi nhập viện, tôi hỏi vay bà 20 nghìn, bà nói ‘ai lo cha mẹ người nấy’.”
“Cũng tháng đó, Huy cần trả nợ, bà ép tôi cho vay 150 nghìn, bà nói ‘người một nhà, giúp nhau có gì sai’.”
“20 nghìn thì ‘ai lo cha mẹ người nấy’.”
“150 nghìn thì ‘người một nhà’.”
“Cái gọi là ‘tình người’ của bà, là tùy mặt gửi sao?”
Mặt mẹ chồng lúc xanh lúc trắng.
Tôi nhìn bà, bỗng thấy mệt mỏi.
Ba năm rồi.
Ba năm nhẫn nhịn, ba năm ấm ức, ba năm chỉ nghe câu “bớt nói đi”.
Đổi lại được gì?
Là bà ta đường đường chính chính bảo tôi cút khỏi nhà.
Tôi cầm lấy túi hồ sơ trên bàn.
“Hôm nay, tôi chỉ tính .”
“Ngày mai, tôi sẽ nhờ luật sư , tính lại bộ sổ sách ba năm qua.”
Mẹ chồng ngẩng đầu: “Cô dám à!”
“Có gì không dám?”
Tôi nhìn bà.
“Bà tôi đi, tôi đi.”
“Nhưng 180 nghìn, bà phải trả.”
“150 nghìn, Chính Huy phải trả.”
“Một xu cũng không được thiếu.”
Mặt mẹ chồng hoàn sụp đổ.
3.
Sáng hôm sau, tôi không đi .
Tôi xin nghỉ một tuần.
Bảy ngày – là thời hạn mẹ chồng cho tôi dọn ra khỏi nhà.
Được .
Vậy thì dùng bảy ngày này tính hết sổ sách cho rõ.
Tôi ngồi trong phòng ngủ, sắp xếp lại bộ tài liệu.
Ba năm chuyển khoản.
Giấy vay 150 nghìn.
Nhật ký ngày tháng mẹ chồng tôi và nội dung từng .
Những chồng tôi lặp lại câu “đừng nói nữa”.
Và cả—
Giao dịch chuyển khoản 200 nghìn kia.
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp màn hình, trong lòng nảy sinh một nghi ngờ.
Lương chồng tôi là 12 nghìn/tháng, ba năm nhận vào tổng cộng 520 nghìn.
Chuyển cho mẹ 370 nghìn.
Chi tiêu cá nhân 80 nghìn.
Đặt cọc mua nhà 200 nghìn.
520 trừ 370 trừ 80 trừ 200, ra âm 130 nghìn.
Anh ta đang nợ mẹ 130 nghìn?
Không đúng.
Không thể như vậy.
Trừ khi…
Khoản 200 nghìn kia, không phải do anh ta tự tiết kiệm được.
Tôi mở WeChat của chồng.
Chúng tôi là vợ chồng, tôi biết mật khẩu anh ta.
Tôi không , nhưng tôi phải .
Tôi tìm đoạn trò giữa anh ta và mẹ.
Lật lại tháng 3 năm nay.
“Mẹ, con chuyển tiền rồi.”
“Được, sổ đỏ mẹ sẽ ghi tên con.”
“Ok, lúc đó… cô ấy không biết đâu nhỉ?”
“Yên tâm, mẹ sẽ không nói.”
Ngón tay tôi dừng lại.
“Cô ấy” là ai?
Là tôi.
Họ giấu tôi, dùng 200 nghìn mua nhà.
Sổ đỏ ghi tên mẹ chồng.
Khoản 200 nghìn này…
Tôi tiếp tục lật lên phía trên.
Tháng 12 năm .
“Mẹ, trong thẻ không còn đủ, tháng này còn phải trả thẻ tín dụng.”
“Mẹ sẽ lấy 5000 từ tiền sinh hoạt phí con dâu đưa chuyển cho con.”
“Được.”
Tôi chết lặng.
Lấy từ tiền sinh hoạt phí của tôi… chuyển cho anh ta 5000?
Tôi tháng đưa mẹ chồng 5000 tiền sinh hoạt.
Bà ta đã dùng bao cho sinh hoạt?
Lại chuyển bao cho chồng tôi, cho em chồng?
Tôi tiếp tục lật .
Càng , lòng càng lạnh.
Tiền sinh hoạt năm , mẹ chồng đã chuyển cho chồng tôi ít nhất 30 nghìn.
Chuyển cho em chồng ít nhất 50 nghìn.
Nghĩa là—
Tôi tưởng đang nộp tiền sinh hoạt.