Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

“Ký ức của Nhược Dương đang dần khôi phục, chúng ta phải xử lý mọi việc trước khi cậu ấy nhớ lại toàn bộ.”

Đoạn ghi âm xác nhận lời Chí Viễn, nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn tin anh.

“Dẫn đường đi.” Tôi lạnh lùng nói. “Nhưng nhớ lấy, nếu đây là cái bẫy, tôi sẽ là người đầu tiên vạch trần tội ác của các người.”

Trời đã tối, Thanh Tùng Sơn Trang nằm lọt giữa rừng thông rậm rạp, chỉ có một con đường núi quanh co dẫn tới cổng chính.

Thẻ từ của Chí Viễn quả nhiên có tác dụng, chúng tôi dễ dàng vượt qua trạm gác đầu tiên.

“Nhược Dương có thể đang ở khu đặc biệt, nơi đó được bảo vệ nghiêm ngặt hơn.” Chí Viễn nói nhỏ, dẫn tôi đi xuyên qua các hành lang.

Chúng tôi lén tránh các nhân viên bảo vệ đang tuần tra, cuối cùng cũng đến trước một cánh cửa điện tử.

Chí Viễn quẹt thẻ lần nữa nhưng bị từ chối.

“Sao lại thế?” Tôi bắt đầu lo lắng.

“Họ đã thay đổi quyền truy cập.” Chí Viễn nhìn quanh với vẻ sốt ruột. “Chúng ta phải tìm cách khác.”

Đúng lúc đó, cánh cửa bỗng mở ra từ bên trong.

Một y tá đẩy xe thuốc bước ra, chúng tôi lập tức nép vào góc khuất.

“Cơ hội đến rồi.” Chí Viễn ra hiệu về cánh cửa đang từ từ khép lại.

Chúng tôi nhanh chóng lẻn vào trong và núp sau một dãy thiết bị.

Khu đặc biệt yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có vài y tá đang bận rộn ở trạm trực.

“Phòng số 5, khu B.” Chí Viễn chỉ về cuối hành lang. “Theo sơ đồ, Nhược Dương nên ở đó.”

Chúng tôi len lỏi di chuyển, né tránh tất cả camera giám sát.

Cuối cùng cũng đứng trước phòng số 5, tôi hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.

Căn phòng trống không. Giường được dọn gọn gàng, không có dấu hiệu từng có người ở.

“Cậu ấy không có ở đây.” Tôi thất vọng nói.

Chí Viễn nhíu mày: “Lạ thật, theo lý thì cậu ấy phải ở căn phòng này.”

Chúng tôi cẩn thận kiểm tra khắp phòng, cuối cùng tìm thấy một phong bì giấu dưới gầm giường.

Trên phong bì viết ba chữ: “Gửi Nhiễm.”

Tôi nhanh chóng xé phong bì, bên trong là một mảnh giấy nhỏ: “Sân thượng. Nửa đêm.”

Chữ ký là: “Nhược Dương.”

Tôi liếc đồng hồ — còn đúng 20 phút nữa là đến nửa đêm.

“Chúng ta phải lên sân thượng.” Tôi kiên định nói.

Chí Viễn do dự: “Nhiễm, có thể đây là một cái bẫy.”

“Nếu là bẫy, tại sao lại giấu thư dưới gầm giường?” Tôi phản bác.

Lối cầu thang dẫn lên sân thượng đã bị khóa, Chí Viễn dùng thẻ thử vài lần nhưng không thành công.

“Chúng ta phải tìm đường khác.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ vào thang thoát hiểm.

Chúng tôi cẩn thận leo lên thang, cuối cùng cũng đặt chân được lên sân thượng.

Bốn bề xung quanh im lặng tuyệt đối.

“Nhược Dương?” Tôi khẽ gọi, tim đập thình thịch.

Một bóng người bước ra từ sau tháp nước – đúng là Nhược Dương.

Cậu ấy trông tỉnh táo hơn hẳn ban ngày, ánh mắt sáng rõ, không còn vẻ bất ổn như trước.

“Em đến rồi.” Cậu ấy mỉm cười, giọng nói điềm đạm.

“Sao anh biết em sẽ đến?” Tôi cẩn trọng bước lại gần.

“Vì chúng ta là song sinh, Nhiễm.” Nụ cười của Nhược Dương đầy ấm áp. “Giữa chúng ta có một sợi dây gắn kết – em sẽ không bao giờ từ bỏ anh, cũng như anh sẽ không bao giờ từ bỏ em.”

Chí Viễn đứng cách đó không xa, mắt cảnh giác, tay đặt trong túi áo như sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

“Anh sao lại ở đây? Họ nói đã chuyển anh đi rồi.” Tôi dò xét hỏi.

Nhược Dương khẽ bật cười: “Anh đúng là đã ‘chuyển viện’, nhưng không phải đến bệnh viện khác mà là tới nơi kín đáo hơn – chính là chỗ này.”

“Họ sợ anh nhớ lại.”

Tim tôi đập mạnh hơn: “Nhớ lại chuyện gì?”

Nhược Dương nhìn về phía xa, ánh trăng soi sáng những vết sẹo trên khuôn mặt cậu: “Sự thật về vụ tai nạn năm đó.”

Cậu quay lại, ánh mắt tỉnh táo lạ thường: “Nhiễm, đó không phải là tai nạn.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, khiến tôi rùng mình.

“Bố cố tình đâm xe vào chiếc xe tải. Ông ta muốn giết cả hai chúng ta.” Giọng của Nhược Dương bình tĩnh đến đáng sợ.

Tôi lắc đầu, khó chấp nhận nổi: “Không thể nào. Tại sao ông ấy lại làm vậy?”

Nhược Dương tiến thêm một bước: “Vì chúng ta đã biết được bí mật của ông ta.”

Chí Viễn bỗng lên tiếng: “Bí mật gì mà khiến một người cha phải giết chính con mình?”

Ánh mắt sắc như dao của Nhược Dương chuyển sang Chí Viễn: “Anh là ai?”

“Bạn trai em.” Tôi nhanh chóng đáp, không tiết lộ thân phận thật của Chí Viễn.

Nhược Dương nhìn chằm chằm vào Chí Viễn vài giây rồi nói chậm rãi: “Hôm đó, bọn anh phát hiện một tập hồ sơ trong két sắt phòng làm việc của bố.”

“Người thật sự là bố ruột chúng ta… không phải Lâm Viễn. Mẹ cũng không phải – bà ấy chỉ là vợ của Lâm Viễn thôi.”

Tin đó như một cú sét giáng thẳng vào đầu tôi, phá vỡ mọi nhận thức bấy lâu.

“Ý anh là gì?” Tôi run giọng.

Nhược Dương hít sâu một hơi: “Chúng ta là con nuôi. Bố mẹ ruột đã mất từ khi chúng ta còn rất nhỏ.”

“Nhưng điều đáng sợ hơn là – họ không chết vì tai nạn.”

Tôi choáng váng, phải vịn vào lan can bên cạnh để đứng vững.

“Cái chết của họ có liên quan đến Lâm Viễn.” Nhược Dương tiếp tục. “Bố ruột chúng ta từng là đối tác làm ăn của ông ta.”

“Lâm Viễn đã lừa lấy cổ phần công ty, sau đó dựng lên một vụ ‘tai nạn’ để thủ tiêu họ.”

Tôi bỗng nhớ đến những tài liệu trong két sắt của bố – tất cả bắt đầu trở nên hợp lý.

“Khi chúng ta phát hiện ra sự thật, ông ta sợ bị vạch mặt, nên mới dàn dựng vụ tai nạn đó.”

Ánh mắt Nhược Dương lấp lánh nước: “Nhưng ông ta thất bại. Cả hai chúng ta đều sống sót.”

“Vì thế ông ta nghĩ ra cách khác – biến anh thành một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm, khiến em hoàn toàn quên anh.”

Từng mảnh ký ức và nghi vấn suốt mười năm qua đang dần xâu chuỗi lại trong đầu tôi.

“Vậy bác sĩ Trịnh cũng là người của ông ta?” Tôi hỏi.

Nhược Dương gật đầu: “Ông ta chịu trách nhiệm ‘điều trị’ cho anh, khiến anh trông như kẻ loạn trí.”

“Đồng thời cũng điều khiển trí nhớ của em – để em quên anh, quên cả những gì bọn mình đã biết.”

Tôi quay sang Chí Viễn: “Anh biết những chuyện này không?”

Chí Viễn lắc đầu, nói khẽ: “Anh chỉ biết nhiệm vụ của mình là giám sát em, ngăn em tìm gặp Nhược Dương. Anh không hề biết đằng sau là một âm mưu như vậy.”

Nhược Dương cười lạnh: “Em thật sự tin anh ta sao, Nhiễm?”

Tôi không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào mắt Chí Viễn, cố đọc ra điều gì đó.

“Chúng ta phải rời khỏi đây.” Nhược Dương phá vỡ im lặng. “Trước khi họ phát hiện ra.”

“Nhưng nơi này an ninh rất nghiêm, chúng ta ra ngoài kiểu gì?” Tôi lo lắng.

Nhược Dương mỉm cười đầy ẩn ý: “Anh đã ở đây một tháng. Lối thoát anh đã chuẩn bị từ lâu rồi.”

“Chỉ còn chờ em đến.”

Chí Viễn nhíu mày: “Sao anh chắc chắn cô ấy sẽ đến?”

“Vì anh tin rằng Nhiễm cũng như anh – chưa từng thật sự quên nhau.” Giọng Nhược Dương đầy tin tưởng.

Cậu chỉ về mép sân thượng: “Bên ngoài có một thang máy bảo trì. Chỉ kỹ thuật viên mới biết.”

“Anh trộm được chìa khóa từ một hộ lý.”

Chúng tôi theo Nhược Dương đến mép sân thượng, quả nhiên thấy một chiếc thang máy đơn giản dành cho bảo trì.

Đúng lúc đó, tiếng còi báo động vang lên, toàn bộ khu điều dưỡng lập tức rực đỏ bởi ánh đèn cảnh báo chói mắt.

“Họ phát hiện ra rồi!” Chí Viễn hoảng hốt nói. “Chúng ta phải nhanh lên!”

Nhược Dương nhanh chóng mở cửa thang máy: “Em đi trước!”

Tôi do dự: “Còn anh thì sao?”

“Anh và Chí Viễn sẽ đến sau.” Nhược Dương đẩy tôi vào trong thang máy. “Hãy đợi bọn anh ở chân núi!”

Cửa thang máy từ từ đóng lại. Tôi thấy Nhược Dương đang nói gì đó với Chí Viễn, nhưng không nghe được.

Thang máy chậm rãi trượt xuống, tim tôi đập càng lúc càng nhanh.

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, tôi còn chưa kịp suy nghĩ xem những điều Nhược Dương nói có thật hay không.

Có thể Lâm Viễn và mẹ tôi thực sự giấu giếm điều gì đó. Nhưng giết người? Nuôi con nuôi? Những cáo buộc này quá nghiêm trọng.

Khi thang máy đến nơi, tôi cẩn thận bước ra, ẩn mình sau một bụi cây để quan sát xung quanh.

Phía trên sườn núi vẫn rực sáng đèn, tiếng còi báo động vẫn vang vọng.

Tôi chờ tại chỗ suốt nửa tiếng, nhưng không thấy cả Nhược Dương lẫn Chí Viễn xuất hiện.

Cảm giác bất an ngày càng rõ rệt, tôi quyết định quay ngược lại xem có chuyện gì xảy ra.

Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên – một tin nhắn từ số lạ:

“Bãi xe phía nam có một chiếc ô tô đen. Chìa khóa nằm trên lốp trước bên trái. Rời khỏi nơi này, đến nhà cũ đợi anh. – Nhược Dương.”

Tôi do dự vài giây rồi quyết định làm theo chỉ dẫn.

Quả nhiên ở bãi xe phía nam có một chiếc xe đen, chìa khóa được giấu đúng chỗ đã nói.

Tôi nhanh chóng khởi động xe và rời khỏi Thanh Tùng Sơn Trang, trong lòng ngổn ngang lo lắng cho Nhược Dương và Chí Viễn.

Trên đường quay về ngôi nhà cũ, tôi không ngừng nghĩ đến những lời Nhược Dương nói.

Nếu tất cả là thật, thì cuộc đời tôi được xây dựng trên một lời nói dối khổng lồ.

“Cha mẹ” tôi không chỉ không phải người sinh ra tôi, mà còn có thể là kẻ sát hại bố mẹ ruột của tôi.

Sự thật đó quá sốc, khiến tôi gần như không thể chấp nhận.

Khi tôi về đến nhà cũ, trời đã hửng sáng.

Ngôi nhà vẫn vắng lặng như trước, tôi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, đợi Nhược Dương quay lại.

Sự mệt mỏi và căng thẳng khiến tôi thiếp đi lúc nào không hay.

Khi tỉnh lại, ánh nắng đã tràn ngập khắp gian phòng.

Tôi bật dậy, đảo mắt tìm quanh – vẫn không có dấu hiệu nào của Nhược Dương.

Điện thoại hiển thị đã là 12 giờ trưa – nghĩa là đã 12 tiếng trôi qua kể từ lúc chúng tôi chia tay ở sơn trang.

Tôi đang định gọi lại cho số lạ kia thì chuông cửa vang lên.

Tôi lập tức nhìn qua mắt mèo – là Nhược Dương.

Gương mặt cậu ấy trắng bệch, khóe miệng còn dính máu, quần áo thì xộc xệch.

Tôi nhanh chóng mở cửa, kéo cậu vào trong: “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Còn Chí Viễn đâu?”

Nhược Dương tối sầm mặt: “Anh ta phản bội chúng ta.”

“Ngay sau khi em rời đi, anh ta đã lập tức báo cho bảo vệ. Anh suýt nữa thì mất mạng.”

Tôi không tin nổi vào tai mình: “Không thể nào! Chính anh ấy đã giúp chúng ta vào được sơn trang cơ mà!”

Nhược Dương cười khổ: “Đó chỉ là một phần trong kế hoạch của anh ta, Nhiễm.”

“Họ sớm đã biết anh sẽ tìm cách liên lạc với em, nên sắp đặt cho Chí Viễn tiếp cận, giám sát từng hành động của em.”

Tôi sụp xuống ghế sofa, lòng đau như cắt.

Nhược Dương ngồi xuống cạnh tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: “Quan trọng là… cuối cùng chúng ta đã tìm lại được nhau.”

“Giờ chúng ta phải tìm cách vạch trần tội ác của Lâm Viễn và đòi lại công lý cho bố mẹ ruột.”

Tôi ngẩng lên nhìn cậu: “Chúng ta có bằng chứng không?”

Nhược Dương mỉm cười đầy bí ẩn: “Tất nhiên là có.”

Cậu lấy ra một chiếc thẻ nhớ nhỏ xíu từ túi áo: “Trong này có đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Lâm Viễn và bác sĩ Trịnh. Bọn họ tự miệng thừa nhận tất cả.”

“Anh đã lắp thiết bị nghe trộm trong phòng bác sĩ Trịnh ngay trước ngày bị chuyển đến Thanh Tùng Sơn Trang.”

Tôi nhận lấy thẻ nhớ, lòng trào dâng cảm xúc hỗn độn: “Nghe hết đoạn ghi âm này… chúng ta sẽ biết được sự thật chứ?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương