Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thi điểm cao – thì nhờ ‘di truyền IQ của anh’, đúng không?”
“Tôi ở nhà gánh vác đủ thứ, vậy mà anh lại chê tôi không đủ sang trọng để ra mắt thiên hạ.
Con của cô ta là tôi nuôi.
Chồng thì xài của tôi.
Việc thì tôi làm.
Rốt cuộc là ai mới là người chiếm lợi?”
Tôi trút hết bao năm oán hận, cuối cùng cũng thấy nhẹ lòng hơn một chút.
“Tôi đã nhờ luật sư soạn sẵn đơn ly hôn, đang để trong kệ sách của anh.
Nếu không ký, tôi sẽ gửi toàn bộ bằng chứng ngoại tình trong hôn nhân cho truyền thông.
Anh có hai ngày để suy nghĩ.
Không ký, đừng trách tôi ra tay.”
“Ngọc Dung! Em…”
Đúng lúc này, điện thoại của Kha Văn vang lên.
“Vâng, chào viện trưởng Từ… Không, chuyện đó có hiểu lầm…
Vợ tôi không có ý đó đâu…
Vâng, tôi sẽ nộp báo cáo vào ngày mai…
Sẽ không ảnh hưởng đến công việc đâu…”
Kha Văn ôm ngực, mặt đỏ bừng như muốn phát bệnh.
“Tình nghĩa vợ chồng mấy chục năm mà em coi như rác sao?
Cố Ngọc Dung, em thật nhẫn tâm!”
Tôi mặc kệ Kha Văn và Gia Kiệt đang gào mắng.
Tôi xách vali rời khỏi căn nhà đó.
Vừa ra khỏi cổng khu dân cư, tôi hít một hơi thật sâu – hương vị của tự do cuối cùng cũng trở lại.
Thế giới này rộng lớn biết bao, và lần đầu tiên sau 30 năm, tôi mới cảm nhận được nó… thuộc về mình.
Có kẻ sợ tôi tiếp tục khui thêm chuyện, hôm sau đã vội gửi đơn ly hôn có chữ ký về tận tay.
Tôi dùng tiền tích góp từ việc dạy đàn kiếm thêm lúc rảnh, mua một chiếc xe nhà di động, bắt đầu chuyến du lịch xuyên quốc gia.
Tôi còn lập một tài khoản mạng xã hội, đăng tải hành trình mỗi ngày.
Bất ngờ thay, tôi nhận được vô số lời ủng hộ từ cư dân mạng.
Đêm xuống, khi đang xem bình luận, tôi nhận được vài tin nhắn riêng:
“Mẹ ơi, ba mẹ đều đã lớn tuổi rồi…
Bớt giận rồi thì… Về nhà đi…”
💥 Nhưng xin lỗi con trai, mẹ không về đâu.
Bởi vì từ bây giờ cuộc đời của mẹ, do mẹ lái.
“Ba ở nhà một mình buồn lắm.
Hoan Hoan cứ nhắc mãi bà nội.
Tụi con… cần mẹ.”
“Ba không có ai chăm sóc, hôm nay còn mặc nhầm đồ đi làm…”
“Ông lại đau đầu, nói chỉ có mẹ xoa bóp mới thấy đỡ…”
Tôi chặn hết.
Sống một mình rồi mới phát hiện – thế giới này, hóa ra đẹp đến vậy.
Không cần lo người khác thích ăn gì.
Không cần nửa đêm bật dậy đắp chăn cho con.
Không ai réo tôi dậy nấu đồ ăn lúc hai giờ sáng.
Một lần đi ngang khu du lịch, thấy một cây piano đặt ngoài trời, tôi không kìm được mà ngồi xuống chơi bài “Ngọn gió tự do”.
Ai đó quay clip lại, đăng lên mạng.
Ba trăm triệu lượt xem.
Tôi kết hợp âm nhạc và du lịch, đến đâu cũng bày đàn guzheng biểu diễn kiếm chút tiền tiêu vặt.
Lượng người theo dõi cứ thế tăng vọt.
Thỉnh thoảng, Gia Kiệt lại dùng nick phụ nhắn cho tôi:
“Mẹ ơi, ba bị tố ngoại tình, bị giáng chức rồi.
Ổng bảo không muốn về lab nữa, muốn lái xe đi du lịch với mẹ…”
“Dì Quế lấy chồng Tây rồi, chắc không về nước nữa đâu.
Dù thế nào, trong lòng con chỉ có mẹ là mẹ.”
“Mẹ, công ty con phá sản rồi…
Mẹ có nhiều lượt follow quá, để con giúp mẹ quản lý kênh nha?”
“Mẹ coi nè, Hoan Hoan học được trượt scooter rồi nè!”
Ngoài mấy tin về Hoan Hoan, còn lại tôi không đọc – không trả lời.
Sau ly hôn, tôi được chia 2/3 tài sản và hai căn nhà.
Số tiền đó, đủ để tôi sống một cuộc đời thoải mái.
Mùa xuân ấm áp, tôi ngồi trên một đồng cỏ xanh mướt, trong tay là những bức thư viết tay từ các con nuôi:
“Mẹ ơi, nhờ mẹ động viên mà con thi đậu trường sư phạm rồi.
Mặc dù chưa từng gặp mẹ, nhưng con chắc chắn mẹ là người rất dịu dàng.”
“Mẹ thân yêu, con thi toán được 98 điểm!
Con sẽ cố học giỏi, sau này trở thành người tốt giống mẹ.”
“Mẹ, bệnh con đỡ nhiều lắm rồi.
Mẹ nhớ giữ lại tiền cho bản thân nữa nha.
Con đã có thể làm việc bằng chính đôi tay mình.
Mẹ có rảnh thì ghé thăm con ở làng Tuyền Sơn nha!”
Tài khoản mạng xã hội của tôi có lượt xem ổn định.
Ngoài chi tiêu hằng ngày, tôi dùng tiền đó tài trợ cho 8 đứa trẻ nghèo.
Có đứa chín tuổi còn chưa biết viết tên mình.
Có đứa mới học xong cấp hai đã phải nghỉ đi làm thuê.
Tôi kéo các con ra khỏi vực sâu.
Chúng gọi tôi là “mẹ”… và tôi không thấy mình không xứng đáng.
Nhờ sự giúp đỡ của tôi, lũ nhỏ càng lúc càng nỗ lực học tập, nuôi hy vọng rời khỏi bản làng nghèo khó.
Tôi yêu cầu bọn trẻ mỗi lần liên lạc đều phải viết thư tay, vì nét chữ sẽ cho tôi biết được chúng đã cố gắng thế nào.
Về sau, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ tiếp tục sứ mệnh này.
Con trai ruột của tôi đã chết từ ba mươi năm trước.
Ba mươi năm sau, hàng trăm đứa con khác đã được sinh ra.
Và lần này, tôi sẽ không nuôi ai để gọi mình là “mẹ” trong giả dối nữa.
Hết