Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Anh từng về phía tôi, bóng dáng cao lớn như một áp lực vô hình bao trùm cả không gian.
Cả người anh cuộn trào một luồng sát khí khiến người ta nghẹt thở.
“ giấu anh suốt năm năm!
Để anh như một thằng ngu —
trong ảo tưởng rằng con mình đã không còn trên đời !”
mắt anh đỏ ngầu, đáy mắt ngập tràn phẫn uất, đau đớn, oán hận…
Nhưng đâu đó, tôi lại thấy ánh nhìn ấy — có cả tổn thương.
“Nhìn anh phát điên tìm khắp nơi!
Nhìn anh vì mất con mà không bằng chết!
Nhìn ông nội anh nhắm mắt mà vẫn không cam lòng!
Lâm Vãn !
nhìn thấy hết!
chứng kiến tất cả!
có hả hê không hả?!”
Tiếng gào của anh vang vọng trong tiệm nhỏ, như từng sấm rền giáng xuống, chấn động đến mức màng nhĩ tôi ong ong.
Nhiên Nhiên sợ đến mức khóc òa, nhào tới ôm chân tôi.
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con sợ!
Chú xấu!
Chú xấu đi đi!”
Tiếng khóc thảm thiết của con như một lưỡi dao nhọn hoắt, cắm thẳng vào ngực Phó Tư Diễn.
chân anh lập tức khựng lại.
Cả người như bị một cú đẩy vô hình ghìm tại chỗ.
Anh nhìn đứa bé đang run rẩy trong vòng tay tôi, mắt đỏ hoe, tay nhỏ níu vạt áo mẹ — ánh mắt tràn ngập sợ hãi và lệ thuộc.
Ánh điên cuồng trong mắt anh như bị bấm nút tạm dừng.
Từng chút một…
Từng chút một…
vỡ nát.
Thay vào đó,
là nỗi đau sâu không đáy và ánh nhìn hoang mang, tuyệt vọng đến nghẹn thở.
“Nhiên Nhiên… đừng sợ…”
Tôi quỳ xuống, siết con vào lòng, trái tim như bị bóp nghẹt.
Ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông kia, mắt tôi giận đau, giọng run rẩy vì căm phẫn:
“Phó Tư Diễn! Anh dọa con rồi!
Cút đi cho tôi!”
Anh đứng đó, sững lại giữa ánh hoàng hôn chạng vạng.
Dáng người cao lớn từng khiến tôi nghẹt thở, lúc lại trở nên… cứng đờ, lạc lõng.
Anh nhìn Nhiên Nhiên rúc sâu vào lòng tôi mà khóc,
Lại nhìn vào ánh mắt tôi — nơi chỉ còn đầy thù hận và phòng bị.
Trong mắt đỏ au của anh, cảm xúc cuộn trào đến cực điểm:
hối hận.
Đau đớn.
Và… nỗi mất mát không thể gọi thành tên.
Anh mấp máy môi, như thể muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng—
một chữ không thốt được.
Chỉ thấy yết hầu anh kịch liệt chuyển động, như đang cố nuốt trôi vô số điều nóng bỏng, nghẹn ngào và không thể diễn tả bằng .
Anh nhìn tôi và Nhiên Nhiên một cái thật sâu—
ánh mắt đó như mang theo cả ngàn cân đau khổ.
Rồi—
anh quay người, bỏ chạy.
chân anh loạng choạng, gần như là bỏ trốn, lao vội khỏi tiệm bánh.
Tiếng chuông gió trên bị hất tung bởi động tác mạnh mẽ, phát một chuỗi âm thanh chát chúa, hỗn loạn đến gai người.
Chiếc xe màu đen ngoài như một bóng ma, chớp mắt đã mất hút nơi góc phố.
Chỉ còn lại—
trên mặt sàn là tờ quả xét nghiệm bị vò nhăn nhúm,
và trong căn phòng là một im lặng đến nghẹt thở.
Nhiên Nhiên vẫn còn đang thút thít trong lòng tôi, bờ vai nhỏ run rẩy.
Tôi siết con, khẽ vỗ về lưng bé, ánh mắt dõi theo cánh khép lại, lòng trĩu như có một tảng đá đang ghì xuống.
Phản ứng của Phó Tư Diễn…
rất lạ.
giận dữ và đau đớn trong anh—không giống như đang diễn.
Lẽ nào…
năm năm , anh thật … đã từng tìm tôi?
Cái suy nghĩ ấy manh nha, tôi đã lập tức ép nó lùi xuống đáy lòng.
Lâm Vãn , đừng ngây thơ nữa.
Dù anh có từng tìm… thì sao?
Thì chứng minh được gì?
Rằng anh từng quan tâm?
Nhưng quả là gì?
Vẻ mặt anh khi nãy—hận không thể ăn tươi nuốt tôi!
Anh, như mẹ anh,
chưa bao giờ vì tôi mà đau—
chỉ là vì đứa trẻ!
Thoả thuận.
Tôi phải buộc anh ta ký vào thoả thuận từ bỏ .
Chỉ có trắng mực đen mới có thể cắt đứt hoàn toàn bàn tay nhà họ Phó đang muốn vươn tới Nhiên Nhiên.
Sau khi rời khỏi tiệm bánh, Phó Tư Diễn như bốc hơi khỏi thế gian.
Không gọi, không nhắn, không có bất kỳ luật sư nào xuất hiện.
Tờ quả ADN kia—
tờ từng khiến cả ba chúng tôi đảo lộn—
giờ chỉ còn là một vật nóng như thiêu đốt, bị tôi nhặt lên, cẩn thận cất vào ngăn kéo sâu nhất.
Một nơi không ai tìm thấy.
Bao gồm cả tôi.
Bởi vì… tôi không dám đối mặt lại một lần nữa.
bão chưa đến, nhưng tĩnh lặng đó đã đủ khiến người ta run rẩy.
Một tuần sau, dưới khu nhà cũ kỹ tôi đang thuê, đậu một chiếc xe đen quen thuộc.
Chiếc xe của anh.
Luật sư xuống, trên tay cầm một xấp hồ sơ dày cộp.
“Cô Lâm, Phó tiên sinh ủy thác tôi mang thứ đến giao cho cô.”
Anh vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp, nhưng trong ánh mắt lại thấp thoáng một tia cảm xúc khó gọi thành tên.
Tôi nhận .
Rất .
Mở , bên trong có bốn thứ.
Thứ nhất, là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
5% cổ phần của công ty công nghệ “Thịnh Cảnh” — một trong những trụ cột của tập đoàn Phó thị.
Tôi liếc qua con số ở phần định giá phía sau, dãy số dài như mã ngân hàng—
đủ để tôi và Nhiên Nhiên hoang phí mười đời.
Thứ hai, là văn bản tặng bất động sản:
Một căn biệt thự độc lập ở trung tâm thủ đô và một căn hộ thuộc khu học xá danh giá nhất thành phố phía Nam.
Thứ ba, là một tấm chi phiếu để trống.
Số tiền?
tôi tự điền.
Cuối cùng, là một tập mỏng, được in rõ ràng, nét chữ rành rọt:
《Tuyên bố tự nguyện từ bỏ 》
Bên : Phó Tư Diễn
Bên B: Lâm Vãn
Các điều khoản ngắn gọn, sắc bén như dao:
Bên – Phó Tư Diễn, tự nguyện từ bỏ toàn bộ , thăm nom và mọi liên quan đến con ruột là Phó Niệm Nhiên (nay đổi tên là Lâm Niệm Nhiên).
Trẻ được Bên B – Lâm Vãn – độc lập .
Từ nay về sau, không còn bất kỳ liên hệ nào với Bên và gia tộc họ Phó.
Bên B cam để trẻ mang họ Lâm, vĩnh viễn không được thay đổi.
Như một hình thức bồi thường, Bên tự nguyện chuyển giao cổ phần, bất động sản và chi phiếu như trên đã liệt kê.
Ở dòng cuối, nơi dành cho chữ ký của bên —
là ba chữ Phó Tư Diễn, nét bút sắc bén, lực đạo mạnh mẽ, xuyên thấu trang .
Tôi siết tờ trong tay, đầu ngón tay lạnh buốt.
Anh ký rồi.
Không dự. Không phản kháng. Không để lại đường lui.
Mọi thứ, gọn gàng và dứt khoát—
như thể, đoạn tình cảm năm năm, đã được anh tự tay đóng dấu chấm hết.
Dùng một đống tài sản đủ để mua được hàng chục lần tôi, chỉ để cắt đứt mọi liên quan với Nhiên Nhiên.
Phó Tư Diễn… quả nhiên, chỉ muốn vứt bỏ “cái gánh ” mà thôi.
Lồng ngực tôi như bị mép sắc lẹm rạch một nhát mảnh – đau không quá rõ ràng, nhưng lặng lẽ lan từng chút một. Không phải vì tiếc nuối, mà là vì thương thay cho con trai tôi.
Một đứa trẻ chẳng làm gì sai, lại bị định giá bằng những con số lạnh lùng.
“Phó tiên sinh nhờ tôi chuyển đến cô,”
Giọng luật sư kéo tôi về thực tại, “Anh ấy tôn trọng lựa chọn của cô. Đứa bé… cô quyết định. Phó gia sẽ không can thiệp hay làm phiền nữa. Còn đây… là bù đắp cho năm năm vất vả của cô.”
Bù đắp?
Ha.
Hai từ “vất vả” nhẹ bẫng, giống như một cái vỗ vai giả lả sau khi đẩy bạn xuống vực.
Tôi cúi đầu, cẩn thận đọc lại từng dòng trong bản Tuyên bố Từ Bỏ .
Mỗi chữ như một nhát dao gõ vào lòng tôi.
Rồi, mặt luật sư , tôi cầm bút, ký tên.
Lâm Vãn .
Nét chữ rõ ràng, mực in chưa khô đã thấm đầy quyết tâm.
Tôi gập bản tuyên bố lại, cẩn thận nhét vào túi xách bên mình.
Còn lại xấp hồ sơ trịch—cổ phần, nhà đất, chi phiếu trống…
Tôi đẩy hết về phía luật sư .
“Những thứ , phiền anh mang về. Trả lại cho Phó Tư Diễn.”
Luật sư sửng sốt, vẻ mặt lần đầu có biểu cảm rõ rệt: “Cô Lâm? Ý cô là…”
Tôi ngẩng đầu, lưng thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào anh ta:
“Làm ơn chuyển tới anh ta,” tôi nói chậm rãi từng chữ, “Con trai tôi, tôi tự . Không cần anh ta chi một đồng nào. kia không, bây giờ không, về sau lại càng không.”
“Đống tiền đó, bảo anh ta giữ lại mà lo cho tuổi già.”
Luật sư ngập ngừng, sắc mặt phức tạp, như có muốn nói mà không dám.
Cuối cùng, anh chỉ lặng lẽ thu dọn hồ sơ, đứng dậy.
“Tôi sẽ chuyển … không sai một chữ. Cáo từ.”
Chiếc xe màu đen lại rời đi.
Giống hệt hôm .
Dứt khoát, yên lặng, không quay đầu.
Chỉ khác là—
lần , chính tôi là người đóng lại.
Tôi siết tờ tuyên bố mỏng nhẹ trong túi, như đang nắm một tấm bùa hộ mệnh— là một dấu chấm hết nề, không thể quay đầu.
thúc rồi.
Phó Tư Diễn.
Phó gia.
Từ nay về sau, không còn liên quan gì đến mẹ con tôi nữa.
Tôi khom người, ôm Nhiên Nhiên đang ngoan ngoãn chơi xếp hình bên cạnh, cúi xuống hôn lên khuôn mặt mềm mại, thơm tho của con.
“Bảo bối, từ nay chỉ có hai mẹ con mình thôi, được không?”
Nhiên Nhiên ngẩng đầu lên, mắt to tròn long lanh, gật đầu thật mạnh:
“Được ạ! Nhiên Nhiên với mẹ! Không cần chú xấu đâu!”
“Ừ! Không cần chú xấu!”
Tôi bật cười, mà nước mắt lại rơi xuống lúc nào không hay.
Là nước mắt của tự .
là nước mắt của một trang sách khép lại.
Cuộc như thể thật trở lại quỹ đạo.
Phó gia… quả nhiên không xuất hiện nữa.
Bên ngoài có vẻ như không ai động tay vào gì cả, nhưng tôi biết—là anh đã lặng lẽ dọn dẹp mọi rối ren chính mình để lại.
Chủ nhà đột ngột gọi điện bảo người mua nhà đổi ý, nhà không bán nữa, bảo tôi cứ yên tâm mà ở. Thậm chí còn hạ giá thuê.
Nhà cung cấp đó cắt hàng, nay quay lại với thái độ niềm nở như thể chưa từng có chuyện gì xảy . Cục quản lý thị trường không còn động tĩnh gì nữa.
Anh ta dùng cách của mình, rút lui khỏi cuộc đời tôi và con.
Yên lặng.
Sạch sẽ.
Không vết tích.
tốt.
Không nợ, không vướng.