Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5 LẦN NÀY BƯỚC SAI ĐƯỜNG

Sau đó, khi tốt nghiệp, thầy hứa rằng em sẽ vào viện nghiên cứu, tôi mới đồng ý ở lại làm án. Nhưng em không đến, một thời gian sau tôi liền ra nước ngoài.”

Tôi muốn hỏi: “Vậy tại sao anh lại ?” nhưng lời ấy nghẹn lại trong cổ họng.

Bữa tối đó, tôi ăn chẳng biết mình đang ăn gì, thứ đều nhạt nhẽo. Mỗi khi chớp mắt, trong đầu tôi lại hiện dòng chữ lấp lánh: “ Kỳ vừa tỏ tình tôi!”

May anh không ép tôi trả lời ngay lúc đó. Sau bữa ăn, anh rất lịch thiệp lái đưa tôi nhà. Trước khi tôi xuống , anh nắm lấy cổ tay tôi, ngón tay dài và mạnh mẽ giữ chặt lấy tay tôi.

“Tôi nói nghiêm túc đấy. Hãy suy nghĩ này.”

Không khí trong trở nên ngột ngạt, tôi thậm chí có thể rõ tiếng tim mình đập thình thịch.

Từ đó, Kỳ dường như trở thành một người khác.

Trước , anh là một sư huynh mẫu mực, luôn tận tình hướng dẫn, giải đáp thắc mắc trong công . , anh giống như một công đang xòe lông, mỗi ngày ăn mặc chỉnh chu hơn, thậm chí thường xuyên để lại những món quà nhỏ trên bàn làm của tôi. Có là hoa tươi và thiệp viết tay, có là bánh ngọt và cà phê.

Đỉnh điểm là lần anh phát hiện tôi nhìn anh chăm chú khi anh đeo kính nửa gọng bạc. Từ đó, ngày nào anh cũng đeo cặp kính đó trước mặt tôi, làm tim tôi không ngừng rung động. Cuối cùng, tôi chẳng chịu nổi đầu hàng.

tôi và Kỳ thầy rất ủng hộ. Thầy thậm chí trêu: “Cuối cùng cũng không cần lo hai đứa rời viện vì tình cảm nữa.”

Những ngày trong viện nghiên cứu trôi qua bận rộn nhưng đầy niềm vui. Đặc biệt từ khi , cuộc sống của tôi như tràn ngập ánh sáng, thí nghiệm đều diễn ra suôn sẻ.

Đến năm thứ , án hoàn thành sớm hơn kiến và vào giai đoạn thứ ba. Khoảng thời gian trống đó, tôi và Kỳ thầy cử tham gia nhiều diễn đàn và hội thảo học thuật.

Một ngày nọ, tôi nhận lời mời đám cưới từ một bạn cùng phòng thời đại học. ấy và chồng đã suốt mười một năm, trước kia từng mời tôi ăn uống không ít lần. Vì vậy, tôi không thể từ chối, mang theo một phong bì lớn đến tham .

Tôi không hề nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Chu Viễn ở đó.

Khi đẩy cửa vào căn phòng riêng dâu chuẩn bị cho bạn học cũ, tôi nhận ra người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tọa chính là Chu Viễn. Anh cầm ly rượu, vừa nhìn tôi, đôi môi khẽ mím lại, ánh mắt sâu thẳm dậy sóng.

Tôi hít sâu một hơi, chọn vị trí xa anh nhất ngồi xuống. Không lâu sau, có người đến bắt :

“Giang Nguyệt, mấy năm nay không tin tức gì, đúng là đi nghiên cứu án khép kín thật à?”

Tôi gật đầu. Người kia tặc lưỡi vài tiếng rồi không hỏi thêm.

Bữa tiệc trôi qua rất nhanh, người kể cho những thành tựu trong vài năm qua. Trong suốt buổi tiệc, tôi luôn cảm nhận ánh mắt sắc bén của ai đó dán chặt vào mình.

Khi cuộc trò chuyển sang Chu Viễn, có người nhắc đến tập đoàn Chu Thị phát triển nhanh chóng dưới sự lãnh đạo của anh, các công ty phủ khắp các ngành nghề. Nhưng có tin đồn rằng sức khỏe của anh không tốt, thường xuyên ra vào bệnh viện.

nói từ sau vụ tai nạn năm trước, anh ấy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Không thể đứng lâu, đi nhanh một chút là có thể anh ấy khập khiễng.”

Có người trêu:

“Tôi mua cổ phiếu Chu Thị đấy, anh đừng có xảy ra gì!”

Chu Viễn chỉ mỉm cười:

“Tôi nghĩ mình vẫn trụ vài năm nữa.”

9

Tiệc kết thúc, người lần lượt ra .

Bữa tiệc tổ chức buổi tối, khi tôi ra ngoài, trời đã tối đen. Một cơn mưa nhẹ rơi tí tách, không gian ướt át và lạnh lẽo.

Tôi đang đứng trên bậc thềm trước khách sạn thì một chiếc ô đen giương che trên đầu tôi. Tôi lại và đó là Chu Viễn.

“Mấy năm qua em sống tốt không?”

“Cũng tốt.” Tôi đáp.

Chu Viễn khẽ gật đầu, sau đó tự mình bắt đầu nói:

“Nhưng anh không tốt. Từ khi em rời đi, anh chưa từng có một giấc ngủ yên.”

“Anh biết trước anh đã sai. Anh cũng đã thay đổi. Trong năm em không ở , anh vẫn luôn chờ em, không qua lại bất kỳ người phụ nữ nào.”

Triệu Du, người bị đồn thổi trên mạng, anh đã đóng băng sự nghiệp của ta và nộp đơn kiện. ta sẽ không bao xuất hiện trước mặt em nữa.”

Nói đến , anh đưa tay che miệng ho khẽ hai tiếng. Khuôn mặt vốn đã không có chút máu lại càng thêm nhợt nhạt, trông như có thể ngất bất cứ lúc nào. Nhưng anh vẫn cố gắng nói tiếp:

năm qua, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Điều anh muốn nói nhất chính là, anh em, luôn em. ta lại đi.”

đến , tôi mấp máy môi:

“Tôi đã kết hôn rồi.”

Câu nói này khiến thời gian như đông cứng lại trước mặt Chu Viễn. Mỗi giây trôi qua dài đằng đẵng, như một sự vĩnh hằng đầy tra tấn. Anh bị giam cầm trong khoảng không vô tận ấy, không thể tiến cũng chẳng thể lùi. Ngón tay anh run , ngực như có một thú dữ đang gào thét.

Anh cúi nhìn bàn tay tôi buông thõng bên người, rồi đột nhiên bật cười:

“Em đang lừa anh. Nếu em đã kết hôn, tại sao không đeo nhẫn cưới?”

“Em vẫn giận anh, đúng không? Anh xin lỗi. Em muốn gì anh cũng cho em. Nhưng xin đừng đùa kiểu này. Anh thật sự sẽ chết mất.”

Giọng nói của anh, đến cuối câu, mang theo chút nghẹn ngào.

Không ngờ điều anh để tâm lại là chi tiết ấy. Tôi chỉ có thể thở dài. Vì cả tôi và Kỳ đều làm trong phòng thí nghiệm, đeo nhẫn cưới khá bất tiện. tôi đã quen không đeo, và tôi cũng không cần phải giải thích Chu Viễn. Anh muốn tin hay không thì tùy.

Hai phút sau, một chiếc màu đen từ màn mưa mờ ảo tiến tới trước mặt tôi. Kính hạ xuống, một bé đáng ló đầu ra, nở nụ cười ngọt ngào và gọi tôi:
“Mẹ ơi!”

Chu Viễn nhìn khuôn mặt bé, có , tám phần giống tôi, cả người như hóa đá tại chỗ. Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc anh trống rỗng, dường như giác quan thế giới xung quanh đều biến mất. Trước mắt anh chỉ một vực thẳm tối tăm, và anh không ngừng rơi xuống, rơi mãi.

Cửa bên ghế lái mở ra. Một người đàn ông mặc vest đen xuống, giương một chiếc ô đen và từ tốn đi phía tôi.

Khuôn mặt của Kỳ đã quá quen thuộc trên các tạp chí và chương trình nghiên cứu, nên không ít người xung quanh nhận ra anh và bắt đầu xì xào. Tôi một , đứng dưới chiếc ô của anh, ôm lấy cánh tay anh và sang người:

“Chồng tôi đến đón rồi, tôi xin phép đi trước nhé.”

Nói xong, tôi tay trong tay đi.

Tôi tiếng gọi tên mình vang phía sau, nhưng tôi không dừng lại. Tôi đã chọn đường của mình, và sẽ không bao đầu lại.

End

Tùy chỉnh
Danh sách chương