Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Phu nhân, ta biết lỗi rồi. Ta xin tạ tội, đêm nay chúng ta ngủ trước có được không?”
Được chàng dỗ ngọt, chúng ta cùng ngã xuống giường.
Ta bị nụ hôn của Bùi Ngọc Hành làm cho tứ chi bủn rủn, chẳng mấy chốc đành đầu hàng.
17
Sáng hôm sau, nha môn dán cáo thị.
Bấy lâu nay có một đám đại học sĩ Hàn Lâm Viện bí mật trộm sách cổ đem bán vì tư lợi, tội không thể dung thứ, toàn bộ bị tịch biên tài sản và đày đến Lĩnh Nam.
Bùi Ngọc Hành bảo, từ khi mới nhậm chức chàng đã phát hiện không ít sách cổ trong thư khố là bản chép giả nên đã hoài nghi có kẻ trong viện trộm sách.
Hàn Lâm Viện canh phòng cẩn mật, hẳn là có nội ứng đến lấy cắp.
Chàng liền ngầm dâng sớ cho Hoàng thượng.
Hoàng thượng sai chàng phối hợp Đại Lý Tự tra xét triệt để.
Vì vụ án dây dưa phức tạp, chàng nghĩ ra kế “rút củi đáy nồi” để khiến kẻ chủ mưu tưởng mọi chuyện đã êm xuôi, sau đó Hoàng thượng lại sai người âm thầm lật lại bản án, cuối cùng là quét sạch một mẻ, chỉnh đốn kỷ cương.
Ta hỏi: “Sao chàng lại nảy ra cách này?”
“Con người lúc tự tin đến phình to thường dễ để lộ sơ hở.”
Thấy ánh mắt lém lỉnh của chàng, ta vờ giận dỗi: “Nhưng ta phải chịu bao tủi cực, chàng có biết ta lo lắng đến mức không chợp mắt nổi không?”
“Phu nhân thứ tội, chỉ là nếu ta không làm vậy thì phu nhân sao hiểu rõ tấm chân tình ta dành cho nàng.”
Chàng ghé sát tai ta, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe: “Đêm nay, ta lại nghiêm túc nhận sai.”
Ta xoa cái eo còn đang nhức mỏi, xua tay: “Khỏi đi, ta tha cho chàng.”
Ý chỉ ban hôn của Hoàng thượng rất nhanh đã tới, ngài còn ban cho chúng ta một phủ đệ ba dãy nhà và trăm mẫu ruộng tốt.
Chuyện của ta và Bùi Ngọc Hành một lần nữa lan truyền khắp kinh thành.
Nhưng nay lại toàn lời ngợi khen, khen rằng đôi ta tài mạo xứng đôi, môn đăng hộ đối.
Việc buôn bán ở tiệm son phấn của ta cũng dần khởi sắc.
Những vị phu nhân trước kia xem thường giờ tranh nhau đến ủng hộ.
Nhất là hai kẻ từng giúp Liễu Như Miên chèn ép ta, bây giờ thấy bọn họ đến chọn phấn son, ta liền tăng giá gấp mấy lần.
Nghe báo giá, hai mụ ấy lúng túng vô cùng.
“Rõ ràng cô nương vừa nãy cũng mua y thế mà giá chỉ 10 lượng, sao bọn ta phải trả 50 lượng?”
Ta trợn mắt: “Đắt quá thì đừng mua, tiệm chúng ta chẳng ép buộc ai.”
Hai mụ cười nịnh nọt: “Không không, chúng ta mua, chúng ta mua.”
Khoản lời dư ra ta bảo Xuân Đào đem quyên cho Từ Âu Viện để sau này khỏi nảy sinh lắm điều không hay.
18
Hôm nay được rảnh, ta định sớm đóng cửa tiệm để trở về lo chuyện hôn lễ.
Vừa khép tấm ván cửa, Lục Vân liền xuất hiện.
Hắn để râu lởm chởm trông già thêm chục tuổi, thật nhạt nhòa buồn tẻ.
Nghe đâu quan lộ của hắn bế tắc nên đã từ quan, lại hay bất hoà với Liễu Như Miên làm trong nhà gà bay chó sủa.
Ta vốn chẳng định để ý, nhưng hắn lại tiến lên dúi cho ta một hộp gỗ nhỏ.
“Lan Từ, nàng kiểm tra lại đi, đây là số bạc trả cho nàng.”
Ta hắng giọng, nghiêm mặt: “Không phải trả ta, mà là trả mẫu thân ta.”
“Đúng, trả cho mẫu thân nàng.”
Hắn nửa muốn nói nửa lại thôi, ta lạnh nhạt hỏi còn gì nữa không.
Lục Vân đáp: “Lan Từ, nàng thật sự muốn phó thác quãng đời còn lại cho Bùi Ngọc Hành ư? Hắn không phải kẻ tốt đâu, nàng có biết, chính chuyện ép nàng ký giấy nhận thiếp lúc bái đường… chính là hắn…”
Hắn chưa dứt lời thì bỗng một bóng người đứng chắn giữa hai chúng ta.
Giọng Bùi Ngọc Hành lạnh băng như chưa từng thấy: “Lục đại nhân có gì cần nói thì nói với ta, đừng đến làm phiền nương tử của ta.”
“Ngươi…” Lục Vân muốn tiến lên nhưng Bùi Ngọc Hành chẳng còn chút kiên nhẫn: “Cút. Ngươi có tin ta sẽ dâng sớ trước mặt Hoàng thượng tố cáo ngươi một phen, giống như lúc ta vào ngục ngươi cũng dâng sớ hãm hại ta không?”
Tim ta giật thót. Lại còn chuyện ấy ư?
Thấy tình hình bất lợi, Lục Vân đành buồn bã rời đi.
Ta khoanh tay tựa vào khung cửa, nhìn xoáy vào Bùi Ngọc Hành: “Chàng còn giấu ta chuyện gì nữa?”
Quả nhiên, lần này cái thước trong tay ta cũng có dịp trổ tài.
Bàn tay chàng đỏ lựng, ánh mắt hệt chú cún con đáng thương.
“Phu nhân, ta sai rồi.”
Lần này, chàng quả thật sai.
Ta không ngờ Bùi đại nhân lại cất giấu tâm cơ sâu đến vậy.
Thì ra từ hồi đọc sách ở Lục Nghệ hội quán chàng đã âm thầm giăng lưới.
Bùi Ngọc Hành làm bộ vô tội: “Khi ấy, ngày nào Lục Vân cũng bảo vị hôn thê của hắn quê mùa, kém cỏi. Ta tò mò nàng quê mùa tới mức nào nên đợi lúc nàng đưa đồ cho hắn đã lén trốn sau cửa dòm thử.”
“Sau đó, ta mới biết hắn thật thiển cận, không nhận ra hạt minh châu như nàng.”
“Về sau hắn đỗ Thám hoa rồi lén qua lại với Liễu Như Miên, làm sao ta đành lòng nhìn nàng sa xuống hố lửa?”
Ta giơ thước lên, giận sôi máu: “Cho nên chàng đã bày cho hắn một câu chuyện, nói ở Giang Nam có gã hôn phu có vợ là sư tử Hà Đông, gã si mê kỹ nữ nên toan nạp nàng làm thiếp, cuối cùng dùng chiêu bắt ép ký giấy trước đường bái tổ, đúng không?”
“Phải. Ui cha, phu nhân nhẹ tay.”
“Chàng có nghĩ nếu lúc đó ta ký giấy nhận thiếp thì sao?” Ta tức đến nóng bừng mặt.
“Nàng sẽ không.”
“Nhỡ đâu thì sao?”
“Ta sẽ cướp tân nương.” Chàng cười đầy ranh mãnh.
Ta liền đạp chàng hai cước:
“Chàng đúng là vô lại!”
Bùi Ngọc Hành thừa cơ vật ta xuống, “Tất cả là vì yêu nàng đó, Hạ Lan Từ, ta yêu nàng.”
Bởi vì yêu mới giăng thiên la địa võng khắp nơi cho ta nhảy vào.
19
Hôn lễ của chúng ta tuy không khoa trương nhưng ta vẫn thấy rất hài lòng.
Tháng trước, Bùi Ngọc Hành thỉnh Thái y chữa bệnh cho tổ mẫu ta nên sức khỏe người tiến triển rất tốt. Người cũng là trưởng bối duy nhất chúng ta hành lễ bái lạy.
Khi ta về Hạ phủ đón tổ mẫu, phụ thân khách sáo gọi tên ta. Ta lễ phép đáp lại:
“Hạ lão gia.”
Đích ca thi mãi chẳng đậu khiến phụ thân tốn bao mối quan hệ mới lo được chức quan ngoài biên, nhưng hắn vẫn phải rời xa kinh thành.
Đích muội gả vào Hầu phủ nhưng bị bà bà quản giáo nghiêm khắc, phu quân lăng nhăng, cuộc sống cũng chẳng êm ấm.
Đích mẫu vì thế lo toan bấn loạn, lại ngã bệnh.
Phụ thân mưu tính nửa đời nhưng rốt cuộc chỉ được thế này, cõi lòng ông nguội lạnh xin Hoàng thượng cho hồi hưu.
Ta dìu tổ mẫu đi ra thì thấy đích mẫu vẫn rên rỉ ngoài sân, nghe đâu mắc bệnh chẳng nhẹ.
Ta hờ hững buột miệng: “Chi bằng đưa ra trang viện dưỡng bệnh, không khí trong lành làm người cũng tỉnh táo.”
Chẳng mấy ngày sau, phụ thân thật sự đưa đích mẫu tới trang viện.
Ta âm thầm cười khẽ, mẫu thân ta đã từng chịu cảnh ấy, giờ đích mẫu được nếm thử cũng phải thôi.
Ta mải suy nghĩ mà không hay Bùi Ngọc Hành vào tự lúc nào.
Nến trong phòng cháy bập bùng, chàng hết lần này đến lần khác hôn nhẹ lên môi ta.
Chàng khẽ hỏi: “Gần đây phu nhân thường đến thư phòng của ta làm gì vậy?”
Mặt ta nóng rực, vờ nghiêm túc đáp: “Tất nhiên để học hỏi cách kinh doanh.”
Tay chàng chầm chậm lần xuống, giọng ngờ vực: “Ồ? Học mỗi chuyện đó thôi ư?”
“Chứ sao nữa?”
Chàng ghé môi sát vành tai ta: “Vậy sao tập ‘xuân cung đồ’ ở hàng kệ trong cùng bị lật đến sờn rách?”
Không chờ ta thanh minh, Bùi Ngọc Hành đã cúi xuống chiếm lấy môi ta cuồng nhiệt.
“Phu nhân muốn học gì?”
“Vi phu sẽ dạy nàng.”
Ta cố ý trêu chọc: “Chàng có vẻ thành thạo lắm nhỉ.”
Chàng nắm tay ta đặt lên lồng ngực rắn chắc: “Vậy để nàng dạy ta.”
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!