Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/zadKjiC5

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

12

Khi ba tôi giận dữ xông tới chất vấn, tôi lại diễn trò cũ.

Lại hét to, giả vờ phát điên, ôm đầu gào khóc, khiến các bác sĩ hoảng loạn kéo ông ta đi.

Biểu hiện chỉ số thông minh của tôi trước mặt họ, đúng là giúp tôi thoát khỏi vận mệnh bị ba ép gả cho Tống Ngôn Xuyên, nhưng…

Không biết Tống Ngôn Xuyên đã nói gì với ba mình sau khi về nhà, danh sách du học nước ngoài lại có thêm tên tôi.

Bốn người này đúng là như ma quỷ bám dai không dứt.

Thế là tôi xé nát bộ đề kiểm tra mà Tống tổng gửi tới, rồi lại đòi cọ vẽ, giấy vẽ và máy tính.

Không ngờ người mang đồ tới lại là Chu Dã và Giang Việt.

Tôi lạnh nhạt nhìn hai người họ. Giang Việt thản nhiên ngồi xuống sofa cạnh đó, rút điện thoại ra như thể sẵn sàng ở lại lâu dài.

Chu Dã đưa laptop và tập vẽ cho tôi, vừa đưa vừa lải nhải:

“Máy tính cũ kỹ gì mà nặng thế? Thương thật.”

“Hay để tôi mua cho cái mới đi, nhìn cái này cũ kỹ quá.”

Tôi chẳng buồn để ý, đặt laptop sang bên, mở tập vẽ ra giết thời gian.

Không ngờ hai người đó mặt dày thật sự không chịu đi.

Chu Dã còn dám ngồi sát bên tôi, ngó xem tôi vẽ gì, luyên thuyên vài câu chẳng đầu chẳng đuôi.

Tôi lơ anh ta đi, anh ta cũng chẳng cáu, lại bắt đầu nói xấu Tống Ngôn Xuyên, rồi đưa tôi xem ảnh và video mấy địa điểm du học, hỏi tôi có thích cảnh đẹp ở châu M không.

Tôi nói thẳng tôi không muốn đi, bảo anh ta đừng phiền tôi nữa.

Chu Dã gãi đầu cười ngượng: “Cảm giác sau khi em mất trí thì tính tình cáu kỉnh hơn nhiều…”

Giang Việt đặt điện thoại xuống, kiếm cớ sai Chu Dã đi mua đồ ăn.

Anh ta đứng dậy, đi tới trước mặt tôi, cười như không cười:

“Lâm Thính Lan, thật ra em đâu có mất trí nhớ, đúng không?”

Tôi không thèm ngẩng đầu, cứ viết vẽ tiếp.

Giang Việt trực tiếp ngồi xuống cuối giường, giọng điệu có chút kỳ lạ:

“Chiêu này của em cao thật đấy, khiến Tống Ngôn Xuyên mất hết phương hướng, đến mức không rảnh để ý tới Sở Yểu Yểu nữa.”

“So với chiêu ‘kể khổ tống tình’ của ba em thì giả mất trí đúng là cao tay hơn nhiều.”

“Em cũng thử ra được rồi — Tống Ngôn Xuyên thích em. Nhưng cái thích đó phải đánh đổi bằng việc em suýt chết một lần. Em nghĩ cảm xúc như thế kéo dài được bao lâu?”

Tôi vẫn lặng lẽ viết vẽ, chẳng buồn đáp lời.

Giang Việt rất thông minh, trong đám người đó có thể xem là kẻ có não duy nhất.

Anh ta đoán đúng.

Nhưng thì sao chứ? Anh ta cũng chỉ đoán trúng được chuyện tôi không mất trí mà thôi.

Tại sao ai trong số họ cũng nghĩ tôi còn yêu Tống Ngôn Xuyên, yêu đến sống chết không rời?

Thấy tôi không phản ứng gì, Giang Việt cũng không để bụng, nhún vai:

“Lạnh lùng thật.”

Anh ta cười một tiếng, rồi đưa cho tôi một chiếc USB.

“Tặng em. Trong này là toàn bộ video giám sát ngày hôm đó, cả sân khấu lẫn hậu trường.”

“Nhà họ Tống xóa nhanh thật, nhưng nếu xem kỹ…”

“Chắc chắn sẽ biết ai là người đặt quả cầu đó.”

Lông mày tôi khẽ động, nhưng đầu bút không dừng lại.

Quả bóng đó mà do tôi đặt thì mới là ma quỷ thật đấy. Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn có liên quan đến Sở Yểu Yểu.

Nhưng màn diễn này của Giang Việt đúng là khó hiểu.

Thật ra tôi cũng muốn hỏi anh ta một câu cho hả dạ — bị Sở Yểu Yểu từ chối nên cay cú lắm đúng không, cẩu độc thân?

Sở Yểu Yểu tất nhiên sẽ không chọn anh ta, cũng chẳng chọn Chu Dã.

Dù cả hai đều là thiếu gia, nhưng xét về gia thế thì kém Tống Ngôn Xuyên mấy tầng trời.

Ngay từ đầu Sở Yểu Yểu đã nhắm vào Tống Ngôn Xuyên, hai cậu thanh mai kia chỉ là công cụ để tạo sức ép cạnh tranh mà thôi.

Thấy tôi không phản ứng, Giang Việt dứt khoát nhét USB vào túi áo tôi.

— Anh ta có lẽ là người mong Tống Ngôn Xuyên thay lòng nhất.

Hy vọng tôi cầm thứ đó đến vạch trần Sở Yểu Yểu, để anh ta dễ dàng “ngư ông đắc lợi”.

Giang Việt đặt tay lên vai tôi:

“Nhưng mà, Tống Ngôn Xuyên thật sự không phải người tốt đâu. Ba mẹ anh ta cũng không thích em.”

“Nhưng nếu em nhất định muốn lao đầu vào tường, tôi cũng không cản… chỉ là, em còn có lựa chọn khác.”

Giọng anh ta đến cuối dần trở nên mập mờ, giống như đang ngầm ám chỉ điều gì đó.

Tiếc là tôi chẳng buồn liếc anh ta lấy một cái. Một lúc sau, Giang Việt chán nản rút tay về, trở lại chỗ cũ.

Dạo gần đây hai người họ gần như thành khách quen trong phòng bệnh của tôi, đến còn hơn cả ba tôi.

Tống Ngôn Xuyên thì luôn đến vào ban đêm, gần nửa đêm mới lặng lẽ xuất hiện.

Anh ta luôn im lặng đứng nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy đau thương.

Thỉnh thoảng tôi giả vờ ngủ, anh ta nhìn rất lâu mới rời đi.

Lúc vô tình chạm mắt, anh ta sẽ nở một nụ cười mừng rỡ, nhưng ngay sau đó, tất cả hy vọng đều bị một câu “Tôi thật sự không nhớ anh” dập tắt không thương tiếc.

Anh ta luôn thì thầm trong bóng tối:

“Không sao… không sao đâu, Thính Thính, em quên rồi cũng không sao…”

“Có những ký ức không vui, em quên đi cũng tốt. Anh chỉ muốn nói với em rằng, anh đã sai.”

“Anh biết mình sai rồi.”

“Em tha thứ cho anh được không? Anh thật sự đã sai rồi… mình có thể làm lại từ đầu được không?”

Tôi lặng lẽ nhìn anh ta giữa đêm đen.

Tống Ngôn Xuyên chưa bao giờ cúi đầu trước ai, cũng chưa từng biết xin lỗi là gì.

Anh ta đang xin lỗi vì chuyện gì? Vì không cho tôi rời đi? Hay vì những cơn giận vô cớ và chiến tranh lạnh?

Là vì câu nói “Cô ta chỉ là hầu hạ” năm đó? Hay vì ba năm giả điếc làm ngơ đầy tàn nhẫn?

Hay… là vì vụ tai nạn xe của mẹ tôi?

Dù là vì điều gì, lời xin lỗi này cũng quá muộn.

Và tôi, cũng không định tha thứ.

Cũng giống như mọi thứ tôi đã lên kế hoạch — một khi đã bắt đầu, sẽ không dừng lại.

Tống Ngôn Xuyên lại một lần nữa rời đi trong dáng vẻ như chú chó bị vứt bỏ.

Tôi mở laptop, lặng lẽ gõ những dòng mã dài, gửi đi một tin nhắn về phía bên kia màn hình.

“Mọi thứ đã sẵn sàng.”

13

Tôi đúng là mệnh lớn mạng lớn, hồi phục rất tốt, lại còn rất nhanh.

Chưa tới một tháng đã tháo băng, được xuất viện.

Còn chưa đầy ba mươi ngày nữa là đến kỳ thi đại học, nhưng ý của nhà họ Tống là tôi không cần thi nữa, theo họ ra nước ngoài du học luôn.

Chu Dã đang giúp tôi thu dọn đồ, Lâm Trường Nghiệp thì cười đến sáng cả mặt, nói chuyện với cậu ta.

Chuyện này nói ra cũng buồn cười — đã là chó gặm chân giường thì đúng là không có giới hạn.

Tuần trước Giang Việt nói với tôi, Sở Yểu Yểu nước mắt lưng tròng chạy đến cầu xin Chu Dã.

Cô ta khóc lóc van xin cậu ta giả làm bạn trai tôi, theo đuổi tôi.

Để Tống Ngôn Xuyên yên tâm buông tay, chết tâm hoàn toàn.

Chu Dã thật sự tới đóng vai bạn trai giả, ba tôi chẳng vạch trần, còn thuận miệng nhận luôn.

Cậu ta từng bị nhà họ Tống phũ nhiều lần, đã bực sẵn trong người. Tôi không lấy được người nhà họ Tống, lấy người nhà họ Chu cũng được.

Chắc chắn cũng muốn mượn chuyện này để chọc tức Tống Ngôn Xuyên.

Tình tiết kịch như thế mà cũng có thể xảy ra, tôi thấy buồn cười thật sự — Sở Yểu Yểu đúng là hết chiêu, đến bài ngốc nghếch thế này cũng mang ra dùng.

Nhưng tôi hiểu tại sao cô ta không tìm Giang Việt.

Bởi vì Chu Dã là kiểu đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, chuyện gì cũng là người đầu tiên xông pha vì cô ta.

Tôi không giải thích cũng không phủ nhận — chuyện khiến người ta khó chịu thế này, trước khi rời đi tôi không ngại thêm một cái.

Chu Dã diễn vai rất đạt, mỗi lần Tống Ngôn Xuyên tìm đến, cậu ta liền lấy thân phận “bạn trai chính thức” ra mặt cãi vã.

Thứ khiến Tống Ngôn Xuyên đau lòng không phải là cuộc cãi nhau đó — mà là việc tôi giữ im lặng.

Không hề phủ nhận những lời của Chu Dã.

Lặp đi lặp lại vài lần, Tống Ngôn Xuyên hoàn toàn nản lòng, không đến tìm tôi nữa.

Chỉ là Chu Dã thật sự quá phiền, tôi chẳng mấy khi để ý tới, mà cậu ta vẫn phải cố chen vào chọc tôi.

Nghĩ đến trước đây từng bị họ sai vặt, tôi liền quay ra sai cậu ta mua đủ thứ linh tinh, một phút cũng không để yên.

Chu Dã vừa đi khỏi, Giang Việt liền trêu tôi, hỏi tôi định lừa tên ngốc đó đến bao giờ. Bảo coi chừng Chu Dã giận quá, không diễn được nữa thì quay lại đấm tôi.

Tôi liếc anh ta một cái — đúng là kiểu người nói một đằng làm một nẻo, trước mặt một kiểu, sau lưng bao nhiêu kiểu khác.

Có một lần tôi đi dạo quanh khu điều trị nội trú, tình cờ bắt gặp hai người họ đang nói chuyện ở góc vắng không ai qua lại, tôi lén đứng lại nghe.

Giang Việt hỏi: “Cậu rốt cuộc là đang diễn hay thật sự thích cô ấy rồi? Không nhìn ra à, con bé đó đang cố ý dắt mũi cậu, vậy mà cậu cứ ngoan ngoãn đi mua đồ cho nó?”

Chu Dã vội vã phản bác: “Tất nhiên là diễn! Làm sao tôi thích nó được chứ?!”

Giang Việt cười khẩy: “Tốt nhất là thế đấy. Cậu tưởng tôi không biết? Năm đó ‘anh Gâu’ tỏ tình với nó, Tống Ngôn Xuyên không động tay động chân gì, mà lại là cậu xông ra đấm người ta?”

Chó cắn nhau, lông văng tứ phía. Giờ tôi nghĩ bốn người bọn họ chắc sau lưng có tám cái group chat riêng biệt, vậy mà còn tự xưng là “tứ đại thiếu gia”.

Sau khi xuất viện, tôi chui vào phòng không ra ngoài, cũng không tiếp bất kỳ ai.

Vài hôm sau, nhà họ Tống tổ chức một buổi tiệc lớn, ban ngày Tống Ngôn Xuyên đem lễ phục đến gõ cửa.

Lâm Trường Nghiệp để anh ta chờ một lúc lâu, rồi mới dẫn người lên gặp tôi.

Giọng Tống Ngôn Xuyên mang theo ý lấy lòng:

“Thính Thính, đây là bộ váy đặt may riêng theo số đo của em, là kiểu em từng thích nhất… Em nhìn thử xem được không?”

Anh ta nghĩ sẽ lại bị từ chối như mọi lần, nhưng tôi lại ngẩng đầu:

“Đưa đây tôi xem.”

Tống Ngôn Xuyên mừng rỡ ra mặt, vội vàng nâng váy đưa tới.

Tôi không đón lấy, chỉ hỏi: “Buổi tiệc mấy giờ bắt đầu?”

Buổi tối, buổi tiệc chính thức bắt đầu, Tống Ngôn Xuyên cẩn thận bước chậm lại, liên tục quay đầu nhìn tôi.

Ánh mắt anh ta mang theo sự chân thành cùng ngưỡng mộ:

“Thính Thính… thật sự rất xinh đẹp…”

Tôi mặt không cảm xúc, hiếm hoi đáp lại một câu:

“Ừ, tôi vốn rất đẹp.”

Buổi tiệc này là nhà họ Tống tổ chức để chào đón người thừa kế mới của một nhánh khác từ tổng gia ở S thị.

Nghe nói nhà họ Tống ở S thị còn mạnh hơn cả chi nhánh ở A thị. Vì vậy Tống tổng và phu nhân Tống đã đến từ sớm, gương mặt đầy niềm nở.

“Bộ tứ” đương nhiên cũng có mặt.

Khi ánh mắt Sở Yểu Yểu lướt qua tôi, khuôn mặt xinh đẹp đó cứng đờ trong chốc lát.

Tôi đứng cạnh Tống Ngôn Xuyên, khẽ mỉm cười với cô ta.

Giang Việt và Chu Dã vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt đồng loạt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Giang Việt vô thức đứng thẳng người, còn Chu Dã thì bước thẳng tới chất vấn Tống Ngôn Xuyên, tức giận hỏi:

“Tống Ngôn Xuyên! Cậu không biết cô ấy bây giờ là bạn gái tôi à?!”

“Tỉnh mộng đi. Cô ấy không bao giờ là bạn gái cậu! Thính Thính chỉ mất trí nhớ thôi, cô ấy vẫn luôn thích tôi!”

Tống Ngôn Xuyên mỉa mai:

“Chu Dã, những thứ cậu tặng cô ấy, cô ấy liếc mắt nhìn lần nào chưa? Cô ấy chỉ mặc váy tôi chọn.”

Tôi đứng đó, nghe bọn họ cãi nhau về “quyền sở hữu” tôi, cảm thấy vô nghĩa đến buồn cười.

Đúng lúc ấy, phía trước đột nhiên rộ lên tiếng bàn tán — nhân vật chính của buổi tiệc đã xuất hiện.

Một bóng hình kiêu sa xuất hiện, được tầng tầng lớp lớp vệ sĩ hộ tống chậm rãi bước vào, gật đầu chào hỏi Tống Ngôn Xuyên và gia đình.

— Cuối cùng cũng đến rồi.

Tôi nhìn về phía bóng dáng uyển chuyển, nổi bật giữa đám đông đó.

Lần đầu tiên tôi thấy cha của Tống Ngôn Xuyên niềm nở đến vậy:

“Tiểu Cửu, đến A thị rồi thì nhất định phải ở lại lâu một chút nhé.”

Đó là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, là người duy nhất trong buổi tiệc không mặc váy mà vẫn nổi bật, không cần bạn nhảy, vẫn có một vòng người vây quanh xu nịnh, lấy lòng.

— Đây chính là cảm giác của quyền lực sao? Thật sự… rất dễ khiến người ta nghiện.

Tống Ngôn Xuyên kéo tôi đi chào hỏi cô ấy:

“Chị họ.”

Đôi mắt xinh đẹp của Tống Cửu khẽ nheo lại, nhìn thẳng về phía tôi.

Tống Ngôn Xuyên vội vàng giới thiệu:

“Đây là Thính Thính, là… vị hôn thê của em.”

Sắc mặt ba mẹ anh ta lập tức thay đổi, nhưng trước mặt mọi người cũng không thể nói gì.

Ba người còn lại trong “bộ tứ” mặt mày mỗi người một kiểu, đều không mấy dễ coi.

“Thì ra là em dâu.” Tống Cửu nhìn tôi, cười mỉm, chìa tay ra.

Tôi nắm lấy tay cô ấy, giọng trang trọng:

“Ngưỡng mộ đã lâu, Tống tổng.”

— Kết nối hoàn tất.

Đây không phải lần đầu chúng tôi gặp mặt.

Hai năm trước, khi tôi “bỏ nhà đi bụi”, đã gọi vào số mẹ tôi để lại.

Công ty mẹ tôi làm khi đó vừa trải qua biến động cấp cao, chủ tịch cũ mất, người kế thừa mới tiếp quản.

Tống Cửu là người tìm thấy tôi.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi đã biết — cô ấy có thể giúp tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương