Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Lang Quân Ba Bước Ngã Có Gì Đó Sai Sai

Vì muốn tránh lệnh ban hôn hoàng thượng, ta tùy tiện chọn một lang quân để sớm thành thân.

Người trong đô thành đều truyền rằng công tử Phó gia – Phó Tuần – là kẻ sống chẳng bao lâu, một bước thì , bước thì choáng, ba bước đã .

Thân thể suy nhược đến cực điểm, ta cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vừa bước vào Phó phủ liền phải thủ tiết.

Nào , hết thảy đều là cục diện do hắn bày ra.

1

Mãi cho đến an vị trong kiệu hoa, tâm trí ta vẫn còn mơ hồ.

Thái tử sắp chọn phi, dòng Thôi gia chỉ có ta là nữ nhi, mà ta lại không muốn tiến , biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng gả cho một lang quân như ý.

Nhưng thời điểm mẫn cảm này, dám cầu hôn nữ tử Thôi, chẳng phải là công khai đối nghịch với hoàng gia hay sao?

Nghe nói Phó gia có một vị công tử bệnh nặng, đi bước liền một tiếng, thân thể yếu đuối không chịu nổi gió.

Các gia không muốn gả nữ nhi sang đó, sợ rằng chưa mấy đã phải thủ tiết.

nhà chúng ta lại vừa vặn hợp ý.

Hắn cần một tiểu thư môn đăng hộ đối để xung hỉ.

Ta cần một tấm chồng để sớm gả đi, tránh tai họa.

Về phần có vừa ý hay không, cũng chẳng còn trọng yếu . Hoàng là chốn nuốt người không nhả xương.

So với việc tiến , ta thà làm quả phụ.

Hỷ nương nắm tay ta, chậm rãi dìu xuống kiệu.

Cha mẹ chồng đã chờ từ lâu bên ngoài.

Theo lẽ thường, hôn phu nên là người ra nghênh đón tân nương, nhưng thân thể hắn yếu đến mức trước cửa thôi cũng có thể quỵ.

Tuy thời gian gấp gáp, song Phó gia vẫn cho ta đủ thể diện. Lễ vật đưa tới đến mấy chục tráp, áo cưới trên người cũng là do thợ thêu trứ danh nhất toàn đô thành chế tác.

Tiếng kèn trống ầm ĩ khiến đầu ta ong ong.

Tấm khăn hồng phủ đầu che khuất phần lớn tầm mắt, ta chỉ có thể rón rén từng bước mà đi.

“Khụ, khụ.”

Còn chưa bước vào chính đường, liền nghe thấy tiếng Phó công tử.

Xem ra quả thực bệnh không nhẹ.

Hỷ nương đưa một đầu lụa đỏ vào tay hắn.

Ta cúi đầu, len lén qua khe khăn đỏ.

May thay, không phải hạng công tử bụng lớn như thùng rượu.

Chỉ tiếc chưa thấy rõ dung nhan. Nếu diện mạo khôi ngô, ta cũng đành nhận số phận.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê giao—”

Chữ cuối còn chưa thốt ra, đã nghe “phịch” một tiếng vang.

Tiếp theo là tiếng huyên náo vang dội: “Phó công tử ngất rồi!”

“Lễ thành, lễ thành! Mau dìu tân nhân vào phòng nghỉ!”

Ta khựng lại giữa bước chân.

Ta thân thể hắn suy yếu, nhưng chẳng lại yếu đến !

Xem ra lời đồn vẫn còn nhẹ nhàng. Nào phải bệnh nhập cao hoàng?

Rõ ràng là người đã nằm trong quan tài, chỉ còn thiếu một cái nắp đậy mà thôi!

2

Phó Tuần bệnh tình như , đêm động phòng hoa chúc đương nhiên chỉ còn ta.

Cũng tốt, tiết kiệm không ít phiền toái. Dù sao giữa chúng ta cũng chẳng có tình cảm.

Làm một đôi phu thê kính nhau như tân cũng chẳng tệ, miễn là hắn đừng chết sớm quá, nếu không ta thật sự thành quả phụ.

Khách khứa rút hết, Phó phủ liền trở nên tịch mịch.

Tân nương phải dâng trà cho cha mẹ chồng, ta ăn vận chỉnh tề, Tiểu Thúy bẩm báo rằng Phó Tuần đã chờ bên ngoài phòng.

Từ qua đến , ta vẫn chưa gặp hắn.

Ta mở cửa phòng, bất giác sững người.

Không Phó Tuần lại tuấn mỹ đến nhường ấy. Đô thành này ta gặp bao thiếu niên, mà không một có thể sánh bằng hắn.

Nếu không phải hắn quanh năm bệnh tật, cửa không bước ra, thì chỉ với gương mặt này thôi, người đến cầu hôn chắc đã giẫm nát ngưỡng cửa Phó phủ rồi.

Thấy ta hồi lâu không động đậy, Phó Tuần khẽ cong môi mỉm .

đến ngây người rồi ư?”

Cũng không hẳn, ta chỉ đang thầm nghi hoặc.

Rõ ràng qua còn là người đi bước thì , một chốc đã , Sao trông lại còn thần sắc hơn cả ta?

Thấy thân hình hắn lảo đảo, ta vội bước đỡ lấy, sợ rằng hắn ngay trước mặt .

Phó Tuần rất nhanh đã thẳng dậy, nét nơi khóe mắt chưa tan, đây lại xen thêm vài phần lười nhác buông tuồng.

qua dọa nàng rồi phải không?”

ta sẽ không ngất đâu.”

Ta nào có tin. Cái này rõ ràng là hắn bịa ra để giữ thể diện.

A nương dặn đi dặn lại, rằng con gái đã lấy chồng thì phải thu liễm.

Ta cố nhịn không lật trắng mắt, rút tay khỏi tay hắn.

“Thật sự không sao à?”

Có lẽ nét nghi hoặc trên mặt ta chọc giận đến hắn.

Phó Tuần sai người mang tới một thanh kiếm, nói muốn múa kiếm cho ta xem.

Hắn ư? Còn múa kiếm? Kẻo lát đến kiếm cũng chẳng nâng nổi.

“Thôi đi, ta không muốn đầu mới gả vào đã thành quả phụ.”

Vừa thốt ra lời, ta đã hối hận, trong bụng lẩm nhẩm tìm đường hẻm để trốn.

Phó Tuần phì , “Yên tâm, ta sẽ không để nàng thủ tiết đâu.”

3.

4.

Hiện ta cảm thấy người nhà Phó, nấy đều có vấn đề cả.

Chỉ vì một câu than chán ta, Phó Tuần liền nói muốn dẫn ta ra ngoài dạo chơi.

Theo quan sát mấy ta,

Bệnh tình hắn tốt xấu, đặc biệt lúc đông người thì càng dữ dội.

ra phố đông đúc như , Ra ngoài lại không dẫn theo lang trung, Chẳng lẽ bọn không sợ hắn đổ gục giữa đường sao?!

Ít nhất ta thì sợ thật.

Ta theo sau hắn, khẽ thở dài một tiếng.

Nào Phó Tuần đột ngột dừng chân, Từ sạp hàng bên đường lấy một chiếc mặt nạ tuồng treo mặt.

Hắn bỗng xoay người, thực khiến ta hoảng hốt giật .

Ta theo phản xạ tát một cái, miệng còn mắng, “Ngươi điên à?!”

Đợi đến kịp nhận ra người trước mặt là một kẻ bệnh nặng, Thì tay đã chẳng thu về .

Phó Tuần đưa tay ngăn lại, tránh cho cái tát rơi mặt .

Ta từ nhỏ theo ca ca học võ, sức lực vốn hơn xa các nữ nhi khuê các khác.

mà hắn lại chặn nổi chưởng ta?

Ta ngẩn người trong chốc lát.

Phó Tuần giống như tiểu hài tử đắc ý vì trò đùa trêu ghẹo thành công, ha hả.

Hắn cầm mặt nạ trên tay, vừa nghịch vừa nói: “ mới đúng chứ, mấy thấy nàng mãi giữ vẻ đoan trang, Không mệt sao? Ta thôi cũng thấy mệt thay rồi.”

Phụ thân mẫu thân luôn mong ta trở thành một khuê nữ chính tắc, Tiếc rằng ta từ nhỏ theo ca ca bôn ba, những chuyện gọi là thục nữ, ta chẳng hề màng đến.

Nhưng Phó Tuần sao lại ta luôn giữ dáng vẻ đó?

Chẳng lẽ mấy lễ nghi ta học gấp trong vài trước xuất giá, đều là công dã tràng?

“Tránh ra! Mau tránh ra!”

Mấy tiếng thét bén nhọn kéo hồn ta quay lại.

Chỉ thấy một con ngựa không vì sao lại chạy loạn, Lồng lộn xông tới phía trước, như sắp đâm vào một tiểu nữ oa đó.

Ta khẽ cau mày. Để lộ thì để lộ, giả vờ hiền thục đủ rồi.

Mạng người quan trọng hơn.

Ta định xông ngựa để ghìm nó lại,

Nào người bên cạnh còn nhanh hơn ta một bước.

Phó Tuần phi thân ngựa, kéo chặt dây cương.

Tuấn mã dừng lại ngay trước mặt tiểu nữ oa, chỉ còn một bước , mạng nhỏ kia e rằng khó giữ.

Mẫu thân tiểu oa nhanh chóng bế con ôm vào lòng.

“Đa tạ ân nhân! Đa tạ ân nhân!”

Ta tại chỗ, như bị sét đánh ngang tai.

Người kia nào có chút nào giống bệnh nhược chứ!

Hắn ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt ta, khóe môi cong .

“Ta phát hiện, hình như nàng rất dễ ngẩn người.”

Ta cố nặn ra một nụ gượng gạo, “Thân thủ không tệ.”

Cái gì mà công tử bệnh nhược, cái gì mà một bước , bước choáng, ba bước .

Hóa ra… toàn là giả cả!

4.

5.

Vì chuyện này, ta tức giận suốt mấy liền.

Không bệnh thì sao không nói sớm, hại ta suýt lo tuổi trẻ đã phải thủ tiết.

Ta tựa vào giàn nho, chán chường ngắm Phó Tuần bắn .

nào cũng trúng hồng tâm, khiến lòng ta ngứa ngáy.

Phó Tuần bước đến, ta tiện tay ném cho hắn một chiếc khăn tay lau mồ hôi.

“Có muốn thử không?”

Nét vui mừng trên mặt ta không cách nào giấu , “Muốn!”

“Cây này khá khó kéo, hay là để ta đổi cái khác cho nàng…”

ta bắn ra liền xẻ đôi hắn vừa ghim vào đích, thành công khiến hắn ngậm miệng.

Phó Tuần khoanh tay ta, “ lắm, ngắm chuẩn thật.”

Lâu rồi không đụng đến mấy thứ này, hứng khởi liền trỗi dậy.

“Chúng ta tỷ thí một phen đi.”

Ta và Phó Tuần mỗi người một mục tiêu.

Trong lúc chờ Tiểu Thúy mang đến cây mới, ta hỏi,

“Sao chàng lại giả bệnh?”

“Phó gia không thể lại sinh ra thêm một vị tướng quân.”

Ta trầm mặc.

Hiện , quân quyền trong tay Phó gia không ít.

Là công lao chiến trận, cũng là mồi lửa đoạt mệnh.

Nếu đời sau không có hy vọng, thì sẽ chẳng thành mối đe dọa với .

“Ngươi từng nghe về vụ án diệt môn nhà Thẩm mười mấy năm trước chưa?”

Tay ta đang kéo hơi khựng lại.

“Quyền ngập trời, là khối thịt cũng muốn cắn một miếng.”

“Thẩm gia có một nữ nhi, năm cả nhà bị diệt, nàng ta mới chỉ chừng tuổi. Nếu nàng còn sống đến …”

Phó Tuần bắn ra một , rồi tiếp lời, “Hẳn cũng cỡ tuổi nàng.”

Tim ta chợt thắt lại, phóng ra liền lệch khỏi đích.“Thua rồi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương