Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi gia yến được cử hành tại phủ họ Lâm, phụ lệnh cho ta ném tú cầu chọn phu quân.
Tiểu Hầu gia vì thay giả xả giận, cố đánh tú cầu của ta xuống một cỗ quan tài đang ngang qua đường.
Chúng đều nhìn mà cợt, coi đó là vui.
Tiểu Hầu gia đoán chắc rằng ta sẽ đến cầu xin .
buộc ta lựa chọn: hoặc làm thiếp, hoặc gả cho người chết.
Lại còn buông lời uy hiếp rằng:
“Dẫu ngươi là chân của phủ họ Lâm thì đã sao, người ta chân tâm yêu là Uyển Uyển. Đợi đến khi ta cưới nàng vào cửa, hai người xưng hô muội, chớ nên làm đàn bà ghen tuông, nếu không thì…”
Ta liền ngắt lời .
Thẳng thắn đáp rằng:
“Phàm ai tiếp được tú cầu, ta ắt gả cho người đó.”
1
“Ta nguyện gả!”
Lời vừa thốt , sắc Hạ Minh – vốn đang trên nỗi đau người khác – lập tức cứng lại.
“Thẩm Vân Thanh, ngươi nói vậy là gì?”
Ta lặng lẽ quay mình, ánh mắt dõi về đoàn tang đang đi ngang qua dưới đài.
Trùng hợp thay, tú cầu lại an ổn đúng trên cỗ quan tài đi , khiến đám người đang mong xem vui tức thì đổi sắc .
“Đó chẳng là linh cữu của Chiến Thần ư?”
“Chiến Thần cơ?”
“Tất nhiên là thiếu niên tướng quân Lăng Nhiên. Tuổi trẻ đã thành danh, ngờ bỏ mạng trên đường khải hoàn hồi triều. đâu là bị người thù hãm hại, chết rất thảm. Khi tìm được thì thi thể đã lạnh giá.”
“ đáng tiếc thay! Tuổi còn xuân sắc mà đã mất mạng, nay đến chết cũng chẳng được yên .”
Quan tài sơn son đỏ rực, đủ thấy chủ từng là người tôn quý thế .
Thần sắc ta khẽ khựng lại, những lời ấy đều lọt vào tai không sót chữ .
Chẳng thể ngờ, linh cữu này… lại là của .
Hạ Minh chau mày, không nhịn được mà lên tiếng:
“Ngươi sự nguyện gả cho một người đã chết ư? Dẫu sao ngươi cũng là phủ Thượng Thư, tuy lưu lạc gian hơn mười năm, nay đã hồi phủ, cớ gì lại tự đọa , gả cho người âm giới?”
Ta siết chặt nắm tay bên người, trong muôn phần phản bác.
“Người ấy không tầm thường, mà là vị tướng quân tử trận sa trường.”
Giả Thẩm Uyển Uyển khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, yếu ớt cất lời:
“ , muội biết chỉ vì giận dỗi nhất thời, ép Hạ Minh cưới . rõ ràng yêu huynh ấy đến vậy, sao có thể cam gả cho một người đã khuất?”
đến đây, trong mắt Hạ Minh tia áy náy cuối cùng cũng tan biến.
Ánh nhìn lộ rõ vẻ chán ghét, không chút che giấu.
“Thẩm Vân Thanh, trước kia ta chỉ biết ngươi tâm cơ thâm hiểm, không ngờ lại vô liêm sỉ đến mức này. Ngươi đến cả ta cũng tính kế, nữ ác độc như ngươi, khiến ta chán ghét vô cùng.”
Hạ Minh quả quyết rằng chiêu này của ta là khổ nhục kế, cố giở để thu hút sự chú .
Để oai răn đe, hướng về phụ Thẩm gia nói:
“Thẩm Vân Thanh chẳng nói gả cho đã chết sao? Đã vậy, các vị cứ thuận theo nàng, thế chẳng tốt hơn sao?”
những lời ấy, lưng ta khẽ run, khóe môi tràn vị đắng.
Hôn sự giữa phủ Thượng Thư và Hầu phủ vốn là mối tơ hồng định sẵn từ thuở còn nằm nôi.
Tổ phụ hai bên giao hảo sâu đậm, ngày ta trở về Thẩm phủ, hôn ước tự nhiên liền xuống ta.
Lần gặp Hạ Minh, là khi ta vừa về phủ.
Vài công tử nhà Thẩm đang đánh mã cầu ngoại viện, Hạ Minh cũng có .
Khi ta ngang qua, quả cầu suýt trúng , chính Hạ Minh là người cứu ta.
Nụ rạng rỡ của thiếu niên khi ấy, như ánh dương soi rọi đời ta vốn đầy u tối.
là người tiên trong Thẩm phủ bảo hộ ta. Những năm tháng lưu lạc bên ngoài, sống chết không ai hỏi han, va đập thương tích cũng chẳng ai đoái hoài.
Chính Hạ Minh là người mang đến cho ta tia sáng tiên chốn xa lạ này.
Trong ta đầy cảm kích, bởi vậy khi thấy ngọc bội của xuống hồ sen, ta không chút do dự nhảy xuống vớt.
Nước hồ lạnh giá thấu xương, nhưng có thể dập tắt tấm chân tình ta.
Thế nhưng, khi ta đem ngọc bội lên, định trả lại cho …
Lại được những lời từ miệng đám bằng hữu của :
“Ngươi sự vừa mắt Thẩm Vân Thanh rồi sao?”
Hạ Minh bật khinh miệt:
“Ta chỉ nghĩ một chơi thú vị hơn thôi.”
“Không nàng ta đoạt lấy phận của Uyển Uyển sao? Đương nhiên thay Uyển Uyển hả giận cho .”
Lũ bạn bè của huýt sáo vang, từng mày hớn hở như đang thưởng thức vở kịch hay.
Lần ấy, ta mới thấy được bộ khác của Hạ Minh.
Khiến ta sinh chán ghét.
2
Ta bỏ chạy như trốn khỏi địa ngục, tìm để cầu xin hủy hôn.
Đi đến cửa phòng, lại thấy tiếng Thẩm Uyển Uyển.
được nuông chiều từ bé của phủ Thượng Thư, lúc ấy đang rúc vào nũng nịu:
“ , không tiện ấy đoạt mất hôn ước giữa và Hạ Minh !”
“Đó vốn là của !”
“Mau nghĩ cách giúp đi!”