Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngoại truyện 2 – , là ta
(Góc Thiên Thành)
Làng này có những chuyện, không hỏi tự tai.
Ví như việc… một tiểu nào suốt bảy ngày không ló ra khỏi nhà.
Ta biết.
Mỗi sáng sớm qua lò mổ, ta liếc mái hiên nhà nàng.
Không thấy bóng người, có mấy vết chân mèo lấm lem đất trên bậc thềm.
Ta nghĩ… có lẽ nàng đang khóc.
Vì thất tình.
“tình” ấy — là với ta.
Ta không .
Không phá vỡ thứ cảm xúc mềm yếu ấy.
Vì ta biết… khi nàng mạnh mẽ trở , nàng sẽ tự xuất hiện, như thể từng có vết thương nào.
Quả nhiên, hôm nay, trong tiệc cưới, nàng .
Lúc ta vừa nâng chén rượu, nàng đã bước vào.
là dáng vẻ hay càm ràm, ánh kịp ngước đã vội cụp xuống — như thể lỡ ta thêm một chút… nước sẽ rơi.
Tim ta khẽ nhói.
Mọi người rôm rả, ta nghe thấy tiếng lòng mình trôi nổi.
Cho khi — giọng eo éo như vịt đực quả Vương chen ngang vào tai ta:
“ lang~ ăn miếng đậu hũ đi~”
“Đậu hũ mềm mịn nhà nô gia~ đảm bảo ăn là mê~”
“ lang~ ăn miếng hẹ nè~ giúp… cường tráng ~ khà khà~”
…
Ta nhịn.
Ta im lặng, giữ khoảng cách, không để nàng hiểu lầm.
Nhưng càng nghe mụ ta ríu rít như gà đẻ, càng nhức .
ta lơ đãng quanh — khi thấy nàng…
Đứng bật .
Đập bàn bốp.
Ta suýt bật .
Một bàn gỗ dày như vậy, bị nhỏ xíu đập xuống, thế kêu vang mâm.
Nàng bước tới, run run, đỏ phừng phừng, răng nghiến chặt:
“Bà buông ra! Thiên Thành không phải để bà đụng vào!”
Không khí khựng một nhịp.
ta… khựng theo.
Ta muốn đứng , kéo nàng về, một câu “Ta ở đây, muội không sợ”.
Nhưng kịp làm gì, nàng đã bị quả kéo ngược, hai ngã nhào xuống đất.
Ta bật .
Mọi người xúm vào đỡ quả , riêng nàng — lồm cồm một mình, tóc rối bù như nhím con bị vặt lông, nhưng cố ngẩng , hất cằm đầy kiêu hãnh.
Ta không chịu nổi nữa.
Vươn ra trước nàng.
Không một lời.
Nàng ta, ngập ngừng, rồi nắm lấy.
Bàn nhỏ bé kia… lạnh ngắt, nhưng run vì tức.
Ta nhẹ nhàng kéo nàng lên.
Nàng nhanh như chớp phắt xuống chiếc ghế bên cạnh ta — ghế quả vừa .
Ta không ngăn.
Vì ta muốn nàng hiểu — là chỗ nàng.
Quả gào lên:
“Con thối kia! là chỗ ta!”
Ta kịp gì, nàng đã khẩy, đáp tỉnh bơ:
“Ghế này đâu có khắc tên ai. Nếu quả không tin, thử gọi nó xem, nó trả lời thì ta nhường.”
Ta suýt sặc rượu.
tiệc cưới c.h.ế.t lặng, nghe tiếng mụ quả nghiến răng ken két.
Rồi nàng thẳng lưng, hơi nghiêng về phía ta — mùi cúc dại thoảng qua.
Lúc , ta biết.
này, là ta.
làng có nghe được. Có thấy chẳng sao.
Người con gái này, yêu hận, khóc — khiến ta không thể rời .
Ta chậm rãi nhấp một ngụm rượu, rồi khẽ :
“Cứ để muội ấy .”