Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

5

Để nó quay về cái hoàng cung ăn thịt người đó?

Để nó gọi Tô Vãn Ý, con rắn độc đó, là mẫu hậu?

Để nó trở thành con cờ ngươi kiềm chế Tô?

Hay để nó như mẹ nó, lúc nào cũng có thể bị đem ra hy sinh?!”

“Tô Vãn Ý?” ,  ánh mắt hắn đột ngột lạnh toát, chứa sát khí ,

“Nàng ta sẽ không còn cơ hội chạm tới hai mẹ con ngươi nữa.”

Ta khựng lại.

“Năm đó, trẫm đã tra rõ.” ,  giọng hắn lạnh như băng vụn ,

“Là ả uống bí dược, tạo giả chứng, hãm hại ngươi.

Bát thuốc an thai kia, cũng do ả mua chuộc thái giám Dực Khôn cung làm tay trong.

Tô… cùng ả… trẫm, một kẻ cũng không tha!”

Ta nhìn hắn, sững sờ.

Tra rõ rồi?

giờ?

“Khi trẫm vừa đăng cơ, thế lực Tô còn mạnh, một sợi tóc động là rung cả triều đình.” ,  hắn dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, giọng mang vẻ kiềm chế và lạnh lẽo của đế vương ,

“Trẫm cần thời gian.

năm , trẫm vẫn âm thầm điều tra, bố trí.

Tô tham ô quân lương, kết đảng mưu lợi, giết hại trung lương, trẫm đã nắm đủ chứng cứ.

Còn Tô Vãn Ý…”

Ánh mắt hắn lóe tia căm và ghê tởm cực độ.

“Khuôn mặt ả, trẫm nhìn mà muốn nôn.

Cái ‘lễ phong hậu’ kia, vốn chỉ là mồi nhử ,  để dẫn rắn ra khỏi hang, ép Tô gia lộ mặt.

Trẫm không ngờ, ả còn dám lén sai người lãnh cung…”

Lời hắn dừng lại, nhưng ý đã rõ.

ra là vậy.

Một màn đế vương quyền mưu được tính toán hoàn hảo.

Còn ta ?

Còn Niệm An ?

Trong bàn cờ thiên hạ của hắn, mẹ con ta là gì?

Một quân cờ từng bị bỏ đi, giờ lại “may mắn” tìm thấy ư?

“Vậy còn nữa?” ,  ta nhìn hắn, giọng lạnh buốt ,

“Bây giờ bệ hạ đã điều tra xong, Tô sắp đổ, Tô Vãn Ý cũng chẳng còn đe dọa.

Vậy bệ hạ định làm gì với hai mẹ con ‘được vớt lại’ ?

Ban danh phận? Phong làm hoàng ?

Hay nuôi trong lồng son như chim quý, để chứng tỏ lòng nhân hậu và hối lỗi của ngài?”

Lời ta sắc như dao.

Sắc mặt Cố Huyền Dực đổi mấy lần.

Hắn một , định nắm tay ta, nhưng bị ta hất mạnh ra.

“Thanh Đường,” ,  giọng hắn trầm xuống, mang theo điều gì đó chưa từng có ,  một khẩn cầu.

“Trẫm… trẫm biết, đã thiếu nợ mẹ con ngươi nhiều.

trẫm cơ hội bù đắp.

Niệm An là huyết mạch của trẫm, là hoàng trưởng .

Nó đáng được hưởng vinh hoa, còn ngươi…”

“Ta không cần vinh hoa của ngươi!” ,  ta cắt lời, nước mắt vỡ òa ,

“Cố Huyền Dực, ngươi còn không hiểu ?

khoảnh khắc ngươi ép ta uống bát thuốc đó,

lúc ngươi vứt ta vào lãnh cung mặc ta sống chết,

lúc ta và con vật vờ sống như chó hoang, suýt chết dưới tay quý phi tốt của ngươi ,

giữa ta, chỉ còn thù !”

Ta chỉ vào tim mình, từng chữ rớm máu:

đây, đã chết rồi!

Chết trong lãnh cung băng lạnh sáu năm trước!

Chính ngươi, là kẻ tay giết nó!”

Thân hình cao lớn của Cố Huyền Dực chấn động dữ dội!

Hắn nhìn ta ,  trong mắt đầy oán , tuyệt vọng, và trên giường là đứa con hắn vừa mới nhận ra.

Một cảm giác hoảng loạn chưa từng có, cùng nỗi bất lực tột độ, ập bóp nghẹt lấy hắn.

Hắn loạng choạng lùi một , gần như mất thăng bằng.

Sắc mặt hắn tái bệch như giấy.

“Thanh Đường…” ,  hắn khẽ gọi, tiếng vỡ vụn.

“Ra ngoài.” ,  ta chỉ cửa, giọng băng lạnh, không nhiệt ,  “Ta không muốn thấy ngươi nữa.”

Cố Huyền Dực đứng nguyên rất lâu,

như một pho tượng đánh mất linh hồn.

Cuối cùng, hắn nhìn rất sâu, thật sâu vào ta và Niệm An một cái ,

trong ánh nhìn ấy chứa nhiều điều ta không thể, cũng không muốn, hiểu:

hối ? đau đớn? giằng co? và… một tia tuyệt vọng?

Hắn không nói thêm lời nào.

Quay người, từng nặng nề rời khỏi phòng.

Cửa khép nhẹ.

Cắt đứt hắn, cũng cắt đứt thế giới lạnh lẽo tàn khốc thuộc về hắn ngoài kia.

Ta rụng rời ngồi phịch xuống mép giường Niệm An, nắm bàn tay ấm nhỏ bé, vùi mặt vào chăn, khóc không thành tiếng.

“An nhi… làm đây?”

Cố Huyền Dực không còn cưỡng ép xuất hiện,

nhưng người của hắn vẫn canh giữ biệt viện, canh giữ mẹ con ta.

Ăn mặc dùng đều là hạng tốt nhất.

Thân thể Niệm An ngày một khá , gương mặt bé dần dần ửng hồng.

Nó dường như đã quên trận xung đột dữ dội Tế Thế Đường, chỉ hiếu kỳ ngắm nghía nơi mới.

, chỗ lớn , lớn hơn nhà mình!” ,  nó chỉ bụi thu hải đường đang nở rộ trong viện.

“Ừm.” ,  ta gắng gượng mỉm cười.

“Vị thúc thúc dữ tợn kia… là người xấu ạ?” ,  nó lí nhí hỏi, trong mắt đen láy còn vương sợ hãi.

Tim ta thắt lại.

“Hắn…” ,  ta mím môi, không biết đáp thế nào.

Người xấu?

Hắn là phụ thân ruột của con.

Nhưng những gì hắn đã làm với mẹ con ta…

“An nhi đừng sợ.” ,  ta ôm con vào lòng ,  “ sẽ bảo vệ con.”

“An nhi cũng sẽ bảo vệ .” ,  đứa bé ngoan ngoãn tựa đầu vai ta.

Tuy hắn không lộ diện, nhưng trong phòng Niệm An bắt đầu xuất hiện những vật lạ:

một con ngựa gỗ chạm khắc tinh xảo như sống,

một quyển họa sách màu vẽ đủ loài kỳ cầm dị thú,

một hộp cao quế hoa ngọt mềm thơm ngát,

Toàn là những thứ trẻ con ưa .

Ta biết ai gửi .

Niệm An ôm con ngựa gỗ, mắt sáng long lanh:

, con ngựa!”

không?”

!” ,  nó vuốt ve lưng ngựa bóng mượt ,  “Còn đẹp hơn đồ Chu thúc thúc mua!”

Ta lặng im.

Chỉ cần nhìn mũi dao, thớ gỗ, đã biết tay nghề trong cung.

Cố Huyền Dực đang dùng cách của hắn, vụng về mà ra sức lấy lòng đứa nhỏ.

Một buổi chiều, ta dắt Niệm An ra hồ vườn ngắm cá.

Niệm An chỉ vào một con cẩm lý đẹp rực, reo .

Ta cúi đầu nhìn con, khóe mắt bỗng thoáng thấy, phía giả sơn xa xa, vạt áo chàm quen thuộc lướt .

Cố Huyền Dực.

Hắn đang lén nhìn.

nửa mặt hồ, giả sơn hoa mộc,

hắn đứng trong bóng râm, ánh mắt tham lam mà dè dặt dừng trên gương mặt tươi vui của đứa trẻ ,

như một đứa trẻ thèm kẹo mà không dám tới gần.

Cái cẩn thận, rối ren trong mắt hắn, khiến tim ta nhói một thoáng,

rồi lập tức bị oán sâu hơn dìm ngập.

Biết hôm nay, cớ gì buổi đầu!

Vài ngày , Tần Xuyên tới, lễ độ:

“Phu nhân, gia nói, tiểu công đã hết bệnh. Gia đã đặt tiệc Túy Tiên Lâu, muốn… muốn mời phu nhân và tiểu công dùng bữa cơm.”

Dùng bữa?

Hồng Môn yến?

Ta theo bản năng muốn chối.

Tần Xuyên bổ lời, giọng mang một tia khó thấy cầu khẩn:

“Chỉ là gia yến thường nhật. Gia… rất muốn mình gặp tiểu công .”

Niệm An nghe “Túy Tiên Lâu”, mắt sáng hẳn.

Trẻ con vốn tò mò nơi mới lạ náo nhiệt.

Nhìn ánh mắt mong chờ của con, lời chối nghẹn lại nơi cổ.

Có lẽ, nên có một đoạn tuyệt.

Để hắn chết tâm.

“Được.” ,  ta nghe giọng mình lạnh lẽo ,  “Báo với hắn, ta sẽ đi.”

Túy Tiên Lâu là tửu lâu bậc nhất trấn Thanh Dương.

Nhã gian Vọng Giang Các trên tầng thượng, tựa cửa sổ có thể nhìn quát cả trấn và giang cảnh xa xa.

Cố Huyền Dực trọn cả tầng.

Nội thất thanh nhã, không phô trương.

Mâm bàn bày đầy món tinh xảo, phần lớn là khẩu vị trẻ nhỏ ưa ,  mềm, thơm, ngọt.

Hắn đã ngồi đó đợi.

Hôm nay khoác cẩm bào nguyệt bạch, bớt vài phần cứng lạnh, thêm vài phần thanh nhã,

song nét u uất giữa mày vẫn hiện rõ.

Vừa thấy ta, ánh nhìn hắn trước hết rơi vào Niệm An,

không giấu nổi căng và mong chờ.

“Ngồi.” ,  hắn đứng dậy, tay kéo ghế cạnh chủ vị, ra hiệu ta ngồi.

Ta nắm tay Niệm An, ngồi đối diện, cách hắn xa nhất.

Trong mắt hắn thoáng một tia ảm đạm.

Niệm An có rụt rè, bàn tay nhỏ níu vạt áo ta, đôi mắt to vừa hiếu kỳ vừa cảnh giác nhìn hắn.

Cố Huyền Dực cố nặn ra một nụ cười ôn hòa; có lẽ vì ít cười, nên trông cứng đờ.

“Niệm… Niệm An,” ,  hắn thử gọi tên, giọng hơi khô ,

ăn gì? Thúc thúc… gắp con.”

Hắn cầm đũa công, gắp một miếng tinh thạch hạ giao trong suốt, khẽ đặt vào đĩa con.

Niệm An nhìn miếng há cảo, lại nhìn ta, chưa động.

“An nhi, ăn đi.” ,  ta khẽ nói.

Khi đó nó mới cầm muỗng, ăn từng miếng nhỏ, nhưng mắt vẫn len lén nhìn Cố Huyền Dực.

Một bữa cơm, nặng nề nghẹt thở.

Cố Huyền Dực hầu như không đụng đũa, chỉ nhìn Niệm An ăn, vụng về cố bắt chuyện:

“Cái … ngon không?”

“Ừ.” ,  Niệm An gật.

“Còn món ? Đặc sản Giang Nam… măng.”

“Ừ.”

“Ăn chậm thôi, kẻo nghẹn…”

“Ồ.”

Đối thoại khô khốc.

Ta như người đứng ngoài, lạnh mắt nhìn màn “phụ nhận nhau” lạ lẫm .

Mà tim như ngâm trong nước đá.

Đã từng phen, ta mơ cảnh ba người một nhà cùng ngồi ăn cơm.

Ấm áp, ngọt lành.

Tuyệt không như bây giờ, đầy khoảng cách, dò xét, và thù băng giá.

Sắp dọn bữa, cửa nhã gian khẽ gõ.

Tần Xuyên vào, sắc diện nặng nề, nhanh chân tới gần Cố Huyền Dực, cúi đầu thầm mấy câu bên tai.

Sắc mặt Cố Huyền Dực lập tức trầm xuống, ánh nhìn hóa băng, sắc lạnh như dao.

“Biết rồi.” ,  hắn thấp giọng phân phó ,  “Làm theo kế hoạch, thật sạch gọn.”

“Vâng.” ,  Tần Xuyên nhận lệnh, vội vàng lui ra.

Vì khúc ngắt ấy, không khí trong phòng càng thêm ngột ngạt.

Cố Huyền Dực nhìn ta, mắt mang ý giải , song cuối cùng chỉ nói:

“Việc nhỏ, xử lý một .”

Ta không hỏi.

Chuyện của hắn, không can hệ ta.

Niệm An ăn no, thấy chán, ngồi nhìn thuyền bè lại ngoài sông.

Cố Huyền Dực theo ánh mắt con, muốn tìm chuyện nới lời:

“Niệm An thuyền ? Hôm khác… thúc thúc con đi thuyền lớn, được chứ?”

Niệm An không quay đầu, chỉ ngón tay nhỏ ra mặt nước:

, chim lớn kìa!”

ra là một con thủy điểu trắng sải cánh lướt ngang.

Cố Huyền Dực lại đụng tảng băng.

Bàn tay dưới bàn vô thức siết .

Đúng lúc ấy,

“Rầm!”

Cửa nhã gian bị đạp tung!

Vài đại hán bịt mặt, tay cầm đao thép, xông vào!

Kẻ cầm đầu, mắt hung tợn, chỉa về phía Cố Huyền Dực, giọng rè khàn:

Cố! Giao ‘mật tín thông địch’ của Tô gia ra! Bằng không, hôm nay ngươi với đứa con hoang kia cùng xuống sông nuôi cá!”

Tô gia? Mật tín thông địch?

Ta lập tức hiểu, tàn dư Tô gia, chó cùng rứt giậu!

Tin vừa rồi Cố Huyền Dực nhận, hẳn là bọn đã lẻn vào trấn Thanh Dương!

Sắc mặt hắn biến đổi, bật dậy, giật Niệm An đang gần về khuất phía lưng mình,

động tác nhanh kinh người!

“Thanh Đường! Lại đây!” ,  hắn quát.

Biến cố tới đột ngột!

Đám bịt mặt rõ là có chuẩn bị, nhắm hắn cùng cái “mật tín” kia!

chẳng thèm để ý mẹ con ta, vung đao bổ tới Cố Huyền Dực!

“Tìm chết!”

Hai hộ vệ ngoài cửa nghe động xông vào, tuốt đao nghênh chiến.

Song đối phương đông người, lại liều lĩnh không sợ chết!

Trong chớp mắt, đao quang kiếm ảnh loạn xạ, bàn ghế lật nhào, bát đĩa vỡ chan chát!

“A, , !”

Niệm An xưa nay chưa thấy cảnh , sợ hét toáng!

“An nhi!” ,  ta hồn phi phách tán muốn lao tới,

nhưng bị lưỡi đao của một tên bịt mặt ép lùi liên tiếp!

Trong hỗn chiến, một tên như hiểu ra nhược điểm của Cố Huyền Dực, mắt lóe hung quang, né vòng xoáy giao đao, vung một nhát chém vào Niệm An đang được bảo hộ phía !

“Niệm An, , !”

Mắt Cố Huyền Dực tóe lửa!

Hắn đang bị hai tên ghìm , căn bản không kịp quay lại gạt đỡ!

Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc,

hắn đã làm điều khiến ta gan ruột vỡ tan:

hắn đẩy mạnh Niệm An về phía ta,

rồi dùng cả tấm lưng, đón lưỡi đao lạnh lấp loáng chém tới!

“Phập, , !”

Âm thanh đao nhập thịt nặng nề rợn người.

Máu đỏ lập tức nhuộm cẩm bào nguyệt bạch!

“Ư…” ,  hắn khẽ rên, thân hình cao lớn chao đảo,

song vẫn chắn cứng ngay chỗ Niệm An vừa đứng!

“Cố Huyền Dực!” ,  ta ôm đứa nhỏ vừa được đẩy sang, hét thất thanh!

Tên ám toán vừa nhe cánh môi đã bị hộ vệ bên cạnh chém gục!

“Gia!” ,  hộ vệ thấy hắn bị thương, mắt đỏ ngầu, ra tay càng hung hãn!

Cố Huyền Dực mặt trắng như giấy,

một tay ghì vết thương lưng đang ộc máu,

tay kia bấu mép bàn để không gục.

Hắn ngoái lại nhìn ta và Niệm An đang được ta ôm kín trong lòng,

trong mắt đầy kinh hoàng, sợ sệt,

rồi hóa thành nhẹ nhõm khi thấy ta vô sự.

Tùy chỉnh
Danh sách chương