Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Tôi lướt tay một , gửi thẳng loạt ảnh chụp màn hình tin nhắn nhóm gia đình.
📱 Vĩnh Minh:
【 ơi, hôm nay may em thông cảm, ứng trước tiền viện phí cho . Anh tăng ca xong sẽ mua bánh kem em thích nhé!】
📱 họ :
【Vãn Đình ơi, tiền học tiếng Anh cu Hạo lại hạn rồi… Em cũng thất nghiệp, anh rể lại vừa bị cắt lương, tội gì tội chứ không thể để con khổ . Em cho tạm 20 không? Cảm ơn em nhiều lắm, thay mặt cu Hạo cảm ơn nhé!】
📱 Anh họ lớn:
【Vĩnh Minh à, anh định đổi xe, giờ đang có khuyến mãi tốt. Nhà có con nhỏ rồi, sedan cũ không ổn nữa. Cho anh 100 không? chồng em cũng đâu áp lực gì lắm.】
📱 Vĩnh Minh:
【 ơi, anh họ cũng khó khăn, hay em hỏi ba mẹ em tạm đi? Anh ấy hứa mỗi tháng 3 , không quỵt đâu.】
Ngoài tin nhắn, tôi chụp lại sao kê ngân hàng, hoá đơn thanh toán viện phí lúc ở bệnh viện.
Tôi muốn xem bọn họ dám cãi chày cãi cối bao giờ.
Nhìn bảng chứng cứ không thể chối cãi, đám nhà họ xanh mét mặt, không nói câu nào.
Tôi cười lạnh:
“ không tôi tự tưởng tượng ra nhỉ? Nợ là – đừng tưởng chuyện tôi cho qua!”
dâu lớn sửng sốt nhìn tôi, lẩm bẩm:
“Cô… chẳng lương chỉ có nhiêu đó thôi sao? Sao lại có nhiều tiền thế ? Chẳng lẽ… tôi nghe nói có chồng rồi, muốn sống sung sướng nên đi làm… tiểu tam?”
“Cô đã dư tiền cho vay vậy, dư dả lắm, cần gì tới đây đòi nợ ngày Tết?”
Tôi không nói không rằng, vung tay tát thẳng một vào mặt ta.
“Cô nói là tiểu tam?! Không kiếm tiền về nhà làm nội trợ, nhưng đừng lấy mồm mình bẩn khác!”
“Tiền tôi nhiều hay ít, cũng không lượt lừa gạt! Cô là mẹ, mở miệng nên giữ đức cho con mình!”
“Nhà nghèo sĩ diện, đã không nuôi nổi lại cố sinh thêm con, đòi đổi xe, tôi 100 . xong không dám mở mồm xúc phạm tôi? Có tin tôi báo công an không?”
Anh họ thấy bị tát, lập tức lao tới, định động tay với tôi.
Tôi nhặt ngay con dao gọt trái cây trên bàn, giơ :
“Tôi với anh cao bằng nhau, nếu anh dám đánh tôi, đừng trách con dao không có mắt! Tôi đây chỉ là chính đáng phòng vệ – sợ chết cứ thử!”
nước tôi đã rõ – nhà họ định lật mặt cùng, dù có bằng chứng rành rành cũng chết không nhận tội.
Mẹ chồng gào :
“Hứa Vãn Đình! Ngày Tết cô làm loạn như thế , không xấu hổ à? Con trai tôi đúng là mù mắt mới lấy thứ đàn như cô!”
“Có cô trong nhà, đúng là xui xẻo! Đồ sao chổi! Cô như vậy, nhà họ chúng tôi không giữ nổi cô đâu!”
Ồ? Tới nước rồi vênh váo à?
Không hiểu lấy đâu ra kiểu nghĩ rằng tôi lấy con là phúc mười đời nhà tôi vậy?
Tôi đặt dao xuống, bình thản đáp:
“Yên tâm, loại gia đình vô liêm sỉ như các , tôi cũng chẳng muốn dính vào! Sau Tết tôi sẽ kiện lũ con nợ nhà , liệu chuẩn bị tinh thần đi!”
“Anh họ à, dạo làm ăn vẫn ổn chứ? Hay để tôi quảng bá hộ: vay tiền mua xe khoe mẽ, chục cũng không nổi?”
“ suốt ngày khoe con rể tài giỏi, mua nhà ở thành phố lớn – thế tiền viện phí bố cũng không chịu ?”
“ họ, không có tiền cho con học, không chịu nợ, nhưng lại có tiền đi du lịch Hồng Kông, khoe túi hiệu mạng?”
“Tóm lại nhà đều nghĩ tôi dễ dãi, nên cũng muốn tới moi đúng không?”
“Giờ có mạng xã hội rồi, tôi không ngại giúp nhà nổi tiếng. Cho thiên hạ trơ trẽn mức nào!”
Hổ không gầm, tưởng tôi Hello Kitty ?