Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
sáu ngày đó, Cố Đình gần như bị rút cạn.
Cả xác lẫn tinh thần đều bị hành hạ, khiến anh ta trông vô tiều tụy.
Nhưng… còn một ngày cuối .
Anh ta hạ giọng cầu xin: “Ngày cuối , đừng chơi tôi quá nặng không? Tôi thật sự không chịu nổi thêm cú sốc lớn nữa.”
Tôi cười: “ thôi. Ngày cuối… không làm khó anh nữa.”
“Ký đơn ly hôn đi.”
xong, tôi mở ngăn kéo, lấy ra bản thỏa thuận ly hôn mà tôi đã chuẩn bị từ rất lâu trước đó.
Trong thỏa thuận ghi rõ: toàn bộ tài sản đứng tên tôi bao gồm tiền, xe, nhà và phần đều chia đôi với anh ta.
Cố Đình vui mừng mức không che giấu, tay ký tên nhanh gọn vô .
Ký xong, buổi tối đó tôi Cố Đình đi làm thủ tục giấy ly hôn.
xong, tôi : “Ngày mai tiền sẽ chuyển vào thẻ của anh. Tạm biệt.”
Cố Đình không chút lưu luyến: “Tạm biệt.”
Trong mắt trong lòng anh ta, lúc chỉ còn số tiền của ngày mai.
Anh ta không hề rằng ngay tối đó, tôi đã mua vé máy bay và rời khỏi đất nước trong đêm.
Cố Đình không ngờ, từ đầu cuối, anh ta bị tôi lừa một vố hoàn chỉnh.
Bởi vì từ đầu tới cuối, tôi chỉ một câu duy nhất: “Tài sản đứng tên tôi.”
Mà tôi… vốn không bao giờ yên tâm để tôi có tiền.
Dù sao tôi cũng là một kẻ thần kinh nguy hiểm.
Thế …
Tài sản đứng tên tôi… chỉ có đúng năm tệ.
Nhà là của tôi.
Xe là của tôi.
Tiền là mỗi tháng họ chuyển tôi để sinh hoạt.
Còn phần ư? Nếu để tôi trực tiếp điều hành công ty, không quá ngày là phá sản.
tôi không có bất kỳ phần .
Chỉ vì năm tệ đó, Cố Đình bị tôi chơi đùa trọn vẹn một tuần.
Tôi đã có tưởng tượng ra, lúc anh ta phát hiện ra sự thật sẽ tức giận mức .
Quả nhiên, sáng , thám tử tư của tôi gọi điện, rằng: Cố Đình phát điên .
Anh ta đợi suốt một ngày, phát hiện trong thẻ từ đầu cuối chỉ có đúng năm tệ, đó xâu chuỗi toàn bộ sự việc, cuối mới ra có điều không ổn.
Anh ta tới “nhà tôi” đập cửa nhưng phát hiện căn nhà đó đã bị tôi bán người khác.
Ngay ngày qua.
Còn tôi đã ở bên kia đại dương từ lâu.
Bây giờ anh ta là chuột qua đường, cũng muốn đạp một chân.
Phải rằng thời đại học, anh ta ăn mặc chỉnh tề, tuy nghèo nhưng nhìn cũng coi như có tương lai.
Không ngờ kết cục thành ra thứ rác rưởi thế .
học đại học gặp anh ta ở thủ đô, kiểu gì cũng châm chọc, mỉa mai.
Còn các công ty không dám , vào là mất mặt tập .
Quê nhà anh ta cũng không dám về.
anh ta đoạn tuyệt quan hệ cha vốn là vì trông chờ anh ta có tiền.
Giờ tiền không có, việc không có, danh tiếng thối nát, điều đó đồng nghĩa với việc thằng có phải quay ăn bám.
Thế anh ta cũng mất dạng, không ngoảnh đầu .
Tóm : chúng xa lánh, thân nhân quay lưng, kết cục thảm hại.
Còn tôi lúc ở New Zealand, uống sữa bò, tắm nắng, bên cạnh là một chó lớn, lè lưỡi thở hổn hển.
Lười biếng.
Thoải mái.
An nhàn.
Các có không? Ở New Zealand, chó là một phần của gia đình, pháp luật bảo vệ.
Không phép làm tổn thương chúng.
Thật ra tôi đã không còn là người cực đoan từ rất lâu .
Từ khi tôi đưa tôi Ổn Định.
Ổn Định là một chú Maltese trắng như tuyết.
Ban đầu tôi không hề thích nó.
Tôi thấy nó là một thứ phiền phức, đã có rất nhiều muốn bóp nó.
Nhưng tôi không phép.
Bà còn bắt tôi phải nuôi nó đàng hoàng tử tế.
Thế tôi buộc phải mỗi ngày dắt nó đi dạo, sáng sớm dậy buộc tóc, rửa mặt nó đưa nó trường thú cưng cao cấp.
Trước kia tôi chưa từng giao tiếp với .
Nhưng khi dắt chó đi dạo, tôi gặp rất nhiều “ nuôi chó”.
Chó nhà họ không đẹp bằng chó nhà tôi.
Tôi thường nghe họ : “Cô gái sống trong biệt thự đó dạo ngày cũng ra ngoài dắt chó.
Trước kia mặt lạnh, khó gần, ngờ người không nhìn bề ngoài.”
Đúng vậy.
đó, tần suất tôi mỉm cười ngày càng nhiều.
Ổn Định thỉnh thoảng dụi đầu vào tay tôi.
Nó rất dịu dàng, khác hẳn những chó khác.
Nhưng tôi cảm trong mắt trong lòng nó chỉ có mình tôi.
Trái tim tôi… dần dần bị nó làm tan chảy.
Có một , Ổn Định bị lạc.
Ban đầu tôi nghĩ mình sẽ rất vui.
Dù sao camera khu dân cư cũng ghi cảnh nó ra ngoài, tôi hoàn toàn có phủi sạch trách nhiệm.
tôi chắc cũng sẽ không trách tôi.
Nhưng đó.
Tôi rất sợ.
Rất hoảng loạn.
Tôi tìm khắp khu dân cư không thấy, liền lái xe tìm khắp thủ đô, từng góc một, tốn rất nhiều tiền, gần như lật tung cả thành phố.
Cuối … tôi tìm thấy nó trong một góc nhà.
À.
ra là nhà tôi quá lớn.
Nó trốn trong góc tôi không nhìn thấy.
đó, tôi ôm lấy nó khóc rất lâu.
Đó là đầu tiên tôi ra có lẽ Ổn Định đối với tôi sớm đã không chỉ là một chó mà là của tôi.
Đúng vậy.
Từ nhỏ lớn, tôi chưa từng có .
Là vấn đề của tôi nhưng tôi vẫn cô đơn.
Ổn Định là “người” đầu tiên chịu lắng nghe tôi nghiêm túc.
Mỗi gặp chuyện không vui, tôi sẽ với nó: “Tôi thật sự muốn giết cô ta. Giết . Giết .”
Ổn Định không hiểu “giết” là gì.
Nó chỉ dụi tay tôi ngủ bên cạnh tôi.
Nó đáng yêu bao.
Tốt bao.
Nhưng thứ hai Ổn Định ra ngoài… nó bị Cố Đình siết .
Cố Đình không rằng lúc đó tôi đứng ngay lưng anh ta.
Tôi nhìn anh ta dùng lực, miệng còn : “Giống chó mấy chục nghìn đấy.
Chắc chắn là chó nhà giàu, ăn còn ngon hơn tôi, mặc còn đẹp hơn tôi.
Nhưng sao? Mệnh nó ngắn.”
khi bóp Ổn Định, anh ta còn thuận tay lấy luôn sợi dây chuyền vàng trên nó.
Mất đi Ổn Định, tôi chẳng khác ác quỷ bị phá bỏ phong ấn.
Ngay khoảnh khắc đó, một kế hoạch đã hình thành trong đầu tôi.
HẾT.