Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/802CtHlLb1
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nghẹn ngào gọi.
“Về nhà với chúng ta đi con.”
Mẹ dang tay ra với tôi.
Giọng bà vẫn hiền như ngày tôi còn bé.
Tôi không thể kìm được nữa.
Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, tôi lao vào lòng mẹ như một đứa trẻ.
“Con gái, chúng ta đều biết hết mọi chuyện rồi.”
Trên đường về nhà, tôi ngả đầu vào vai mẹ, để bà nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi.
“Mọi chuyện qua rồi con à. Từ giờ trở đi, cứ yên tâm mà điều trị. Tiền nong thế nào… để ba mẹ lo.”
Giọng mẹ tôi dịu dàng như những ngày thơ bé, khiến tôi muốn khóc một lần cho thật đã.
“Khoan đã… Mẹ biết chuyện này từ đâu?”
Tôi ngẩng phắt lên, tròn mắt kinh ngạc.
“Là thằng bé Cố Xuyên nói cho ba mẹ biết.”
Cố Xuyên…
Tôi sực nhớ ra — anh là đàn anh của tôi hồi cấp ba, trên tôi hai khóa. Hồi đó, anh học rất giỏi, thi vào ngành y, rồi liên tiếp học thẳng lên thạc sĩ, tiến sĩ. Năm nay, vừa đúng lúc về thực tập ở chính cái bệnh viện nơi tôi khám sáng nay.
Hẳn là… anh đã nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của tôi hôm nay, nên mới gọi báo cho ba mẹ.
Nghĩ tới cảnh mình mặt mũi tái mét, đứng không vững, khóc như trẻ con trước cửa phòng khám… mà có thể bị anh thấy hết, tôi bỗng cảm thấy xấu hổ đến muốn độn thổ.
Nhưng khi nhìn sang ánh mắt lo lắng, yêu thương của mẹ, tôi lập tức gạt mọi suy nghĩ khác sang một bên. Việc cần làm bây giờ, là nói ra sự thật.
Tôi kể lại hết mọi chuyện cho ba mẹ nghe — từ tờ kết quả bị đánh nhầm, đến phản ứng của Trương Minh, và cả cuộc ly hôn vừa ký sáng nay.
“Vậy là… người bị ung thư thật sự là cái thằng Trương Minh đó?”
Ba tôi nhíu mày, giọng không giấu được tức giận.
“Vâng.”
Tôi khẽ gật đầu.
“Vừa nghe tin con bị bệnh, anh ta liền lập tức quay lưng, đòi ly hôn, đuổi con khỏi nhà. Nhưng không ngờ… người bị bệnh lại là anh ta.”
“Biết ngay mà!”
Ba tôi đập mạnh tay lên đùi, hừ một tiếng:
“Cái thằng đó, từ đầu đã thấy chẳng ra gì. Biết được sớm còn hơn là để sau này gặp biến cố mới lòi mặt thật.”
Tôi cười nhẹ.
Đúng vậy. Đôi khi nỗi đau lại là món quà được ngụy trang, giúp tôi cắt đứt những điều mục ruỗng trong đời mình.
Nghe ba nói câu ấy — vừa như trách, vừa đầy yêu thương và nhẹ nhõm — lòng tôi lại chua xót.
Bốn năm qua, tôi thực sự đã bỏ quên cha mẹ quá nhiều. Đến mức giờ đây mới phát hiện, tóc ba đã bạc thêm không ít, trán mẹ cũng hằn thêm vài nếp nhăn.
Mặc dù chuyện bệnh tật chỉ là một cú nhầm lẫn, ba mẹ vẫn nhất quyết đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra lại một lần nữa cho yên tâm.
Lần này, cầm tờ kết quả ghi “sức khỏe bình thường”, cả nhà tôi đều nhẹ nhõm hẳn đi — như thể cơn ác mộng kia cuối cùng cũng có hồi kết.
“Sau này ngoài công việc, cũng phải chăm sóc sức khỏe nữa đấy. Chuyện cũ… cho nó qua đi con à.”
Mẹ khẽ xoa đầu tôi, giọng nhẹ như gió mùa thu.
Tôi khẽ gật đầu:
“Chờ đến lúc chính thức hoàn tất thủ tục ly hôn, con sẽ dành thời gian ở bên ba mẹ nhiều hơn.”
Kể từ đó, cuộc sống của tôi dần ổn định lại.
Tôi đi làm đều đặn, tan ca là trở về căn nhà cũ sống cùng ba mẹ. Không còn mẹ chồng trách móc, không còn chồng bội bạc, cũng không còn cảm giác phải cố gắng làm vui lòng ai ngoài chính mình.
Kỳ lạ là, không có Trương Minh, tôi lại sống dễ thở hơn bao giờ hết.
Tinh thần tốt lên, công việc cũng trôi chảy.
Không lâu sau, tôi lại giúp công ty ký thêm được một hợp đồng lớn, và nhận thêm một cơ hội thăng chức.
Tôi từng nghĩ, giai đoạn này sẽ bình yên cho đến ngày chính thức nhận giấy ly hôn.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp cái gọi là “không cam lòng của kẻ thua cuộc”.
Người đầu tiên tìm đến tôi… là Thẩm Vy.
Tối hôm đó, khi tôi đang chuẩn bị ngủ, điện thoại chợt hiện lên một lời mời kết bạn WeChat từ số lạ.
Nghĩ là khách hàng mới, tôi ấn “chấp nhận”.
Kết quả — chưa đầy ba giây sau khi tôi đồng ý, đối phương đã gửi liền vài bức ảnh giường chiếu, kèm theo một đoạn ghi âm rất dài.
Ảnh được chụp cực kỳ kỹ lưỡng và cố ý:
Trương Minh đang nằm trên giường, áo sơmi mở bung, tóc rối, một tay nắm chặt tay người phụ nữ nằm cạnh, mười ngón đan xen.
Dưới ảnh là dòng chữ ngắn gọn nhưng đầy khiêu khích:
“Chồng cũ của chị giờ là của em rồi nhé.”
Tôi chỉ cần quét qua một chút đoạn ghi âm chuyển thành văn bản là đủ biết: giọng điệu kiểu này, ngoài Thẩm Vy ra, chẳng còn ai khác.
Tôi chẳng buồn đáp. Đến một cái “Ồ” tôi cũng tiếc cho cô ta.
Thật ra, sau khi ký đơn ly hôn, tôi đã thuê một thám tử tư để theo dõi tình hình bên phía Trương Minh. Không phải vì tôi còn quan tâm, mà vì tôi biết rõ — bọn họ sẽ không cam tâm, và tôi… sẽ không để mình rơi vào thế bị động thêm lần nào nữa.
Nhờ vào những thông tin mà thám tử tư cung cấp, tôi mới biết…
Chỉ ngày hôm sau khi tôi và Trương Minh ký đơn ly hôn, Thẩm Vy đã dọn vào sống chung với anh ta.
Có lẽ cô ta nghĩ rằng từ đây sẽ được “lên đời”, chính thức bước vào căn nhà to đẹp mà trước giờ mình chỉ có thể đứng ngó từ xa.
Nhưng thật đáng tiếc — căn nhà đó vốn không thuộc về Trương Minh.
Sau khi bị tôi cho người dọn sạch đồ và đổi khóa, Trương Minh dắt mẹ và Thẩm Vy ra ngoài thuê trọ.
Với mức lương hợp đồng bèo bọt và phong cách tiêu tiền “tay nhanh hơn não”, số tiền anh ta có chẳng đủ thuê nổi chỗ tử tế.
Trước kia còn có tôi gánh hết chi tiêu trong nhà, nên dù anh ta không giỏi xoay xở, cũng chẳng đến mức khổ. Nhưng bây giờ… mất đi “máy ATM” mang tên Giang Thanh Nguyệt, cuộc sống thật sự mới bắt đầu bày ra bộ mặt thật.
Sau nhiều ngày lượn lờ khắp các app tìm phòng, bọn họ cuối cùng cũng chỉ thuê nổi một căn hộ một phòng ngủ trong khu trọ lụp xụp ở vùng ven — chật chội, ồn ào, cách âm kém, và quan trọng nhất… là không có gì giống giấc mơ mà Thẩm Vy từng vẽ ra.
Tôi không vui mừng, cũng chẳng hả hê.
Tôi chỉ… thở phào nhẹ nhõm.
Thế giới này vốn công bằng hơn ta tưởng.
Chỉ cần bản thân sống tốt, còn lại — thời gian sẽ tự biết sắp đặt công lý.
Thẩm Vy giờ ngày nào cũng phải chen chúc trong căn phòng chật hẹp và ẩm thấp với mẹ Trương Minh.
Phòng vừa nhỏ vừa tối, lại không có điều hòa, ban đêm còn phải nghe bà mẹ chồng hờ sai bảo: nào là đấm lưng, xoa chân, rót nước…
Ban đầu cô ta còn cố nhịn. Nhưng càng về sau, càng lộ rõ sự bực bội và thiếu kiên nhẫn với mẹ con Trương Minh.
Chỉ trong hai ngày gần đây, tôi đã nhận được tin từ thám tử rằng Thẩm Vy bắt đầu thường xuyên cãi nhau với mẹ chồng, không khí trong nhà lúc nào cũng như có thuốc nổ.
Nghĩ lại, lần cô ta gửi ảnh giường chiếu cho tôi tối hôm trước, không biết là vì thật sự muốn chứng minh mình “chiếm được” Trương Minh, hay đã thấy cuộc sống hiện tại không như mơ, muốn tìm đến tôi khiêu khích cho đỡ uất, hoặc tệ hơn, là định gài tôi để kiếm tiền chuộc lại tự do từ một người đàn ông đang lún sâu trong mớ hỗn độn.
Nhưng thành thật mà nói — tôi chẳng buồn quan tâm.
Dù là mục đích gì, tôi cũng chẳng có thời gian để đoán.
Chỉ có một điều tôi biết chắc:
Ảnh chụp cô ta và Trương Minh trên giường là bằng chứng ngoại tình sống sờ sờ.
Nếu sau này họ còn gây rối, tôi sẽ dùng những thứ này làm bằng chứng trước pháp luật.
Thế là tôi nhanh tay lưu tất cả ảnh về máy, sau đó trả lời cô ta một câu đơn giản:
“Cảm ơn nhé.”
Trước khi Thẩm Vy kịp phản ứng, tôi chặn thẳng tay, xoá bạn, kết thúc màn tấu hài nửa mùa.
Xong xuôi mọi việc, tôi buông điện thoại, chui vào chăn.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng trời mệt mỏi… tôi ngủ một mạch đến sáng, không mộng mị, không gợn sóng.
Người thứ hai tìm đến tôi, là mẹ Trương Minh.
Hôm đó trời vừa chạng vạng, hoàng hôn nhuộm cả con phố thành một mảng vàng cam dịu dàng.
Tôi hiếm hoi mới có ngày không tăng ca, ba mẹ tôi thì đang hẹn hò ở công viên gần nhà — sống lại tuổi thanh xuân.
Trước khi đi, họ còn dặn dò “Cố Xuyên không bận, bảo nó tới ăn tối chung với con cho vui.”
Thế là tôi cùng anh ta vừa cười vừa trò chuyện, thong thả đi bộ tới nhà hàng đã đặt bàn.
Ngay lúc tôi định bước lên bậc thềm…
“Vụt!”
Một cánh tay mạnh mẽ kéo tôi lại.
Ngay sau đó, là một tiếng bắn tung tóe kinh hoàng — cả một chậu chất lỏng tanh nồng sền sệt đổ ập xuống mặt đất, cách chân tôi chưa tới nửa bước.
Nếu không nhờ Cố Xuyên phản ứng nhanh, giờ phút này, người ướt sũng, tanh hôi và nhơ nhuốc… đã là tôi.
“Con tiện nhân kia! Mày dám cắm sừng con tao, lén lút câu dẫn đàn ông khác sau lưng nó!”
Một giọng nói the thé và chua ngoa vang lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn — là bà mẹ chồng cũ của tôi, bà Trương.