Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thái tử Tiêu Chí là thú nhân do xà nữ sinh ra.
Tương truyền hắn thừa hưởng bản tính loài rắn: dâm mị, dục vọng nặng nề.
Đêm ta bị đưa lên giường Tiêu Chí,
thiếu niên ấy dùng chiếc đuôi rắn thô to, siết lấy ta từng vòng từng vòng.
mắt đỏ au chăm chú nhìn ta:
“Đói quá.”
“Có thể ăn nàng không?”
Ta trở tay, bóp lấy đuôi rắn của hắn:
“Không được.”
“Phải triệt sản trước đã, bảo à.”
1.
Ta xuyên thành cung nữ có phận hèn mọn nhất trong hoàng cung.
Vì đắc tội với A Châu – đại cung nữ cạnh Hoàng – nên ta bị tống vào cung, hầu hạ Thái tử.
Thái tử Tiêu Chí là của hoàng đế và một xà nữ.
Nghe đồn, hắn giống hệt yêu phi kia: dâm tà, trụy lạc, nam nữ chẳng kiêng.
Nếu không, vì cớ gì đám cung nhân hầu hạ hắn, chẳng phân biệt nam nữ, không nguyên vẹn ra khỏi tẩm điện?
A Châu khoanh tay đứng cửa, vẻ mặt hả hê: “Nhìn hình bé xíu của ngươi, sợ là tới nửa canh giờ đã bị Tiêu Chí giày vò đến .”
Ta thở hổn hển, vác tay nải, chẳng buồn ngoảnh đầu lại mà vào cung.
Buồn cười thật.
Trước khi xuyên tới đây, ta là một thầy thuần thú lâu năm nha.
2.
Tình hình có vẻ hơi tệ.
hướng dẫn thú nuôi rắn, ta chuẩn bị một mâm đầy chuột .
Thái tử điện hạ chẳng thèm tâm.
Từ sau màn trướng thò ra một chiếc đuôi rắn thô dài, cả người lẫn mâm bị hắn quất văng xuống đất.
lớp rèm, vang lên tiếng “xì xì” trầm khàn, đầy bực dọc.
Ta ôm mông bò dậy, xoa rên.
Tổng quản thái giám ngoài cửa nghe động lao tới, vung tay vỗ bộp lên vai ta: “Điện hạ nổi hứng rồi, ngươi còn không mau vào hầu hạ tốt?”
dường như ta và ông ta nói khác ngữ điệu, không hiểu ông ta nháy mắt ra hiệu cái gì.
Bỗng dưng.
Một bàn tay trắng trẻo, xương khớp rõ ràng vén màn trướng ra…
Ngũ quan của thiếu niên yêu mị tuấn mỹ lộ rõ dưới ánh sáng.
Áo trong lỏng lẻo lộ bờ ngực như ngọc.
Ánh mắt vốn còn lờ đờ, thoáng chốc sắc bén khi chạm phải ánh mắt ta.
Hắn gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng.
Trông dữ dằn lắm.
hai tay chống giường, đuôi rắn to dài lướt tới lướt lui, ngẩng mặt gọi ta…
Lại … có phần đáng yêu.
Hóa ra là một rắn câm.
“ nha, đêm xuân ngắn ngủi, nô tài không quấy rầy điện hạ nữa.” Lão thái giám thức thời lui ra.
Thậm chí còn tốt bụng giúp ta khóa cửa lại.
3.
Ta và Tiêu Chí bốn mắt nhìn nhau.
Hắn khẽ cựa tay, chiếc xiềng mảnh trói thể hắn lên giường.
Tiếng xích sắt khua leng keng lanh lảnh.
Thiếu niên khàn giọng buông ra một câu lạnh lùng: “Cút.”
mắt đỏ ngầu, nhìn ta chằm chằm.
“…Ra ngoài.”
Hắn nghiến mỏng kiều mị, ánh nhìn thâm hiểm, giọng nói đứt đoạn.
Không đúng.
Hắn bị người ta hạ xuân dược.
Hiển nhiên chịu dằn vặt rất nặng.
Cuộn mình trong góc giường, run hung hăng trừng ta, cảnh cáo rằng nếu ta dám trèo lên giường hắn, hắn sẽ lập tức dùng cái đuôi to ấy siết ta.
Không do dự, ta túm lấy ấm nước, dội thẳng lên người hắn.
Nước lạnh từ mái tóc đen như mực chảy xuống, nhỏ tong tỏng.
Lông mi dày như cánh quạ khẽ rung lên vì cố nhịn.
Chốc lát sau.
Chiếc đuôi rắn thô dài rón rén trườn đến chân ta.
“…Nước.”
“…Muốn.”
Hắn cắn tái nhợt, đầu đuôi khẽ vểnh lên.
Cái dáng vẻ đáng yêu thôi!
4.
Sáng hôm sau, ta nguyên vẹn ra khỏi phòng, khiến A Châu chờ xem trò vui ở ngoài kinh hãi lùi mấy .
Nàng không ngờ ta còn có thể bình an vô sự đi ra.
Dù gì tiếng xấu của Tiêu Chí cũng lan khắp cung đình.
Đây là một quyển tiểu thuyết cung đấu.
Nữ chính thanh lãnh như hoa cúc cuối cùng trở thành hoàng , chẳng được hoàng đế sủng ái.
Hoàng đế hôn quân vô năng, mê muội yêu phi, bỏ mặc đích tử của trung cung, lập của yêu phi làm thái tử.
May mà thái tử trụy lạc hoang dâm, đến tuổi đội mũ đã bạo tử mà .
Hoàng đế cũng kịp thời tỉnh ngộ, cảm niệm bao năm hoàng nhẫn nhịn không rời, hai người nối lại tình xưa, sống nhau đến bạc đầu.
Mà Tiêu Chí, chính là vị thái tử tội ác chồng chất trong truyện ấy.
“Sao có thể! Sao tiện nhân lại sống được ra!”
“Có phải hôm ngươi quên tiện chủng uống thuốc rồi không?”
Tổng quản thái giám hoảng hốt dập đầu.
“Nô tài hôm rõ ràng đã tăng liều thuốc rồi ạ.”
“Nói ra cũng lạ, bình thường hắn uống vào liền phát cuồng, hễ đến gần đều bị hắn công kích, hôm chẳng hiểu có chuyện gì sai…”
Còn kịp dứt lời, A Châu đã xông vào trong phòng.
Nàng vung roi da quất xuống thiếu niên cuộn mình trên giường.
Độ dài cây roi khéo, dù hắn có đuôi cũng không thể phản kháng được.
Tiêu Chí dường như đã quen với kiểu hành hạ này, cắn , im lặng chịu đựng.
Ta giơ tay chắn một roi, lập tức lại một vệt đỏ tươi trên cánh tay.
Thái giám ở sau lưng hô hoán ngăn cản.
A Châu hừ lạnh một tiếng:.“Sợ gì chứ, yêu phi sắp rồi, tiện chủng này sớm muộn cũng bị xử trảm thôi.”
Đợi A Châu trút hết tức giận rời đi, trong gian phòng lạnh lẽo lại còn ta và Tiêu Chí.
Toàn Tiêu Chí đầy thương tích, lặng lẽ nhìn ta.
Tấm đệm hắn nằm còn ẩm ướt.
Loài rắn vốn không thích sống trong trường như vậy.
hắn chẳng oán một lời.
Có lẽ là đã quen với việc bị ngược đãi.
Ta thở dài, quay về phòng mình ôm một bộ chăn đệm sạch tới.
Hắn rất ngoan, mắt đen láy dõi từng động tác của ta.
Ta từng chiếc đuôi rắn nào lại to lớn đến vậy.
Trên đuôi là hoa văn cực kỳ xinh đẹp.
tiếc là bị đòn, vết thương rỉ máu li ti.
Ta bản năng vươn tay chạm vào.
Vảy dưới tay run rẩy nhẹ.
Ta giật mình nhớ ra: đuôi rắn không thể tùy tiện đụng vào.
Còn kịp thu tay lại, chiếc đuôi thô dài đã cuốn lấy ta, kéo vào lòng Tiêu Chí.
Cánh tay bị buộc nâng lên.
Tiêu Chí nghiêng đầu, quan sát mặt ta rất lâu.
Rồi chợt cúi đầu xuống.
Hơi lạnh phả tới gần.
hắn chạm lên vết roi trên tay ta.
Thậm chí… còn duỗi lưỡi ra liếm một cái.
“Ngươi làm gì vậy!”
Mặt ta đỏ bừng, vội đẩy đầu hắn ra.
Hắn chớp mắt nhìn ta, ánh mắt đen thẫm không có chút nào là sắc dục, thuần khiết vô cùng.
Ta cúi đầu nhìn.
Cánh tay trắng nõn, vết roi nãy đã biến không dấu vết!
“Á! Bảo của ta giỏi quá đi !”
Ta ôm mặt hắn, hôn một cái thật kêu.
Đây đúng là bảo vật trời ban!
bản năng, ta coi Tiêu Chí như mấy bé thú cưng kiếp trước từng nuôi, ôm hôn tung hô như thường.
Mãi đến khi cơn phấn khích đi, ta mới phát hiện…
Từ lúc bị hôn một cái, Tiêu Chí cứ ngơ ngẩn xuất thần.
nghi hoặc, thì chiếc đuôi rắn cuốn lấy ta càng siết .
Gương mặt trắng như sứ của thiếu niên tiến sát lại.
tai ửng đỏ, ghé má ta, giọng khẽ như muỗi kêu: “Thêm…”
“Lần nữa.”
…
Tiểu sắc xà.
Còn biết nói liền hai chữ rồi kìa.
5.
Ngày tháng trong cung, so với trước đây quả thật thoải mái hơn hẳn.
Không quản, không bị ràng buộc.
Chán thì lôi đuôi rắn của bảo ra chơi.
Ta dạy mãi, Tiêu Chí nói được từng hai chữ một.
Quả nhiên, không có học sinh kém, có học trò ngu ngốc.
Chiếu phế truất thái tử đã ban, nơi này còn hẻo lánh hơn cả lãnh cung.
Hoàng nhất định sẽ không Tiêu Chí sống sót.
Ta dùng đủ mọi cách không thể cởi được xiềng xích trên tay hắn.
Nghe nói là pháp khí do quốc sư luyện riêng lệnh hoàng đế, trói yêu lực của hắn.
Ta bèn lấy cưa, cưa luôn cả cái giường.
Tiêu Chí không hiểu ta làm gì, chăm chú nhặt từng mảnh vụn gỗ rơi trên người ta.
Khi ta mệt đến ngửa cổ than trời, hắn dùng đầu đuôi nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay ta, như mát xa vậy.
“Bảo thật hiểu chuyện.” Ta đưa tay còn lại ra, hắn cũng ngoan ngoãn quấn lấy, không hề phản kháng.
Ngày tuyết đầu tiên phủ trắng hoàng cung, A Châu bỗng biến .
Hoàng phái người tìm mấy hôm, ngay cả xác cũng chẳng .
Ta thầm thở dài.
đến rồi, bảo nhà ta chắc sắp ngủ .
Gần đây Tiêu Chí hay uể oải, nhiệt thấp hơn thường ngày.
Thích lấy đuôi rắn cọ cọ vào cột giường.
Cắn , ấm ức nhìn ta.
“…Ngứa.”
Ta quan sát kỹ, mắt hắn có lớp màng xám trắng phủ mờ, chắc là sắp lột xác.
Ta sung sướng vuốt ve chiếc đuôi bóng mượt.
“Lột xong da, bảo là rắn trưởng thành rồi .”
Tiêu Chí ghé sát, thổi khí nhẹ như gió, vẻ mặt nửa hiểu nửa không.
So với nói chuyện, hắn thích “xì xì” bày tỏ cảm xúc hơn.
Trong lúc ta tất bật chuẩn bị đồ ăn rắn cưng mùa , một đám thị vệ bất ngờ ập vào.
“Phụng khẩu dụ Thánh thượng, lập tức xử tử xà yêu.”
Thị vệ đẩy ta ra, rút kiếm xông vào phòng.
Trên chiếc giường lớn còn một cặp xiềng xích vỡ nát, Tiêu Chí không đâu.
Tiêu Chí tích.
Giống như A Châu biến trước , ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Phế thái tử bị mặc định là đã bạo tử.
trai đích tôn của hoàng được sắc phong làm thái tử.
Xuân tới, ta là một tiểu cung nữ bé nhỏ, không ý trong hoàng cung.
đến khi sứ thần nước láng giềng tiến cung, giữa biển người, ta nhìn một bóng hình quen thuộc…
Rất giống Tiêu Chí.
6.
… sao có thể chứ?
Người có chân.