Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

7

Ngày thứ ba ở thôn Dã, rảnh rỗi Trần đến bầu bạn với tôi.

Lệ Đằng, tuy miệng nói tôi cơm, nhưng trưa nào anh ta cũng về nhà giám sát tôi.

Anh ta mua cho tôi một chiếc xe lăn, có nâng lên hạ , nói là tôi tiện cơm.

Tôi đang thái rau trong bếp, Lệ Đằng cũng trước, đứng sau lưng tôi, ngày đầu tiên tôi rang cơm chiên trứng bị cháy, hôm qua mì ăn liền cho Lệ Đằng.

Hôm nay định làm cà rốt xào thịt.

Vừa cà rốt ra chuẩn bị thái, Lệ Đằng phía sau nắm tay tôi.

Hơi anh ta rất gần tôi, phả vào má tôi.

“Khương Mạt, cà rốt rất cứng, cầm d.a.o dễ bị đứt tay, cái này có dùng dụng cụ thái sợi.”

Nói xong, anh ta dụng cụ thái sợi ra, nắm tay tôi, bào cà rốt.

“Lệ Đằng…”

Tôi quay đầu lại, Lệ Đằng cũng vừa nhìn tôi, môi chạm vào môi Lệ Đằng.

Tôi lùi lại, bị Lệ Đằng giữ chặt, anh ta mạnh mẽ nhưng dịu dàng hôn sâu hơn.

Tôi bắt đầu giãy giụa, cho đến khi Lệ Đằng buông ra, tôi đẩy xe lăn lùi sang một bên.

Lệ Đằng cười cười, tiếp tục bận rộn trong bếp, tim tôi đập nhanh, nhìn anh ta.

Gương anh ta góc cạnh rõ ràng, hàng mi đen dài rủ , vẫn mặc áo phông đen, thân hình cường tráng nhìn một cái là rõ, vai rộng eo thon, trên cánh tay có cơ bắp rõ ràng, đeo một chiếc đồng hồ, một tay đút túi quần, thờ ơ cơm.

Nói nào nhỉ, rất đẹp trai.

Toàn thân tỏa ra hơi hoóc môn.

Nhớ lại nụ hôn vừa rồi, tôi nóng bừng.

Lệ Đằng rất nhanh làm xong ba mặn một canh.

Hai ngày rồi được ăn , ngay cả canh tôi cũng uống hết.

Lệ Đằng hững hờ lên : “ nào, chứ?”

Tôi gật đầu hài lòng: “, là nhất mà tôi ăn gần đây.”

Lệ Đằng nhếch môi lười biếng nói: “Vậy được, sau này tôi cho em ăn.”

Sau này?

Tôi không tâm.

Tôi và Lệ Đằng đâu ra sau này, bất quá hơn hai mươi ngày nữa, đến đó, đường ai nấy .

8

Dã thôn được mười ngày, tôi chống nạng tập tễnh lại được rồi.

Lệ Đằng mỗi ngày đều thay đổi thực đơn, làm đủ cho tôi.

Thật tình mà nói, tôi thấy mình ngày kén ăn.

Không khi về Miên Thành, có tìm được đầu bếp nào ăn anh ấy không nữa.

Ăn tối xong, Lệ Đằng có việc ra ngoài.

Trời vẫn sáng, tôi chống nạng, về phía con đường nhựa sau núi.

Nghe nói gần đó có giàn nho, Lệ Đằng thích ăn nho, tôi muốn hái cho anh ấy một vài chùm.

được một , vẫn thấy giàn nho đâu, bỗng xa vọng lại chó sủa dữ dội.

Tôi giật b.ắ.n mình, hồi nhỏ từng bị chó đuổi, nên bây giờ nghe thấy chó sủa là , vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Nhưng cây nạng lại vướng vào ruộng ngô bên cạnh, cả người ngã nhào vào trong.

Điện thoại cũng rơi mất.

chó sủa ngày gần, tôi luống cuống mò mẫm điện thoại trong ruộng ngô, đến mức không dám mạnh.

Tôi muốn đứng lên nhưng chân đau đến tê buốt.

Trời cũng dần tối, phía xa xa là vùng núi hoang vu, tôi thấy lạnh.

Trong đầu hiện lên đủ loại hình ảnh đáng .

hãi đến mức nước mắt cứ rơi , nức nở không ngừng.

Nghĩ đến không ngồi chờ chết, tôi cắn răng chống nạng, cố nén đau đứng lên.

Ngước mắt lên nhìn, Lệ Đằng đang đứng trước , trong bóng tối tôi không nhìn rõ nét anh, kịp hít một hơi: “Lệ Đằng, anh đến rồi, em bị ngã…”

Lời dứt, Lệ Đằng bước tới ôm chầm tôi.

anh run lên, ôm chặt tôi trong lòng, giọng nói gấp gáp.

“Khương Mạt, chân em khỏi, sao lại chạy ra ngoài một mình?

“Em có ruộng ngô cao hơn đầu người này nguy hiểm nào không?

“Anh về thấy em không có nhà, lo muốn chết, tìm khắp làng.

“May mà có người nói nhìn thấy em về phía này.”

Nước mắt tôi vốn ngừng rơi lại tuôn ra vì bị Lệ Đằng quát.

Lệ Đằng dài: “Đừng khóc nữa, anh đưa em về nhà.”

Lệ Đằng bế tôi về.

Anh chối sự giúp đỡ của Trần , sau khi đóng cửa.

Anh bế tôi vào phòng tắm, lần này anh không ra ngoài, cố gắng kìm nén xúc, đôi mắt hẹp dài đỏ ngầu nhìn tôi.

Bầu không khí ngột ngạt lạ thường, tôi không dám chối.

Anh mở vòi hoa sen tắm qua cho tôi, chạm vào tóc tôi, tôi nhận được ngón tay Lệ Đằng run lên.

Trong lòng tôi cũng thấy áy náy.

“Lệ Đằng, em xin lỗi, làm anh lo lắng rồi.

“Em không sao, anh yên tâm.”

Lệ Đằng không nói gì, tăng tốc độ, đợi đến khi tôi về phòng, có bác sĩ ở bên trong.

Bác sĩ kiểm tra cho tôi một lượt, bôi thuốc lên những vết xước, băng bó cổ chân.

Lệ Đằng đắp chăn cho tôi, rồi im lặng bỏ ra ngoài.

Tôi nhìn trần nhà, trằn trọc mãi không ngủ được, nhắm mắt lại là cảnh tượng tối đen mực ngã dúi dụi trong ruộng ngô, giác kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay, khiến tôi nghẹt .

Nghe thấy mở cửa, tôi nhìn thấy Lệ Đằng mày âm trầm bước vào.

“Lệ Đằng… em không cố ý.

“Em muốn hái cho anh vài chùm nho.”

Lệ Đằng sững người một , hít một hơi thật sâu, rồi ngồi bên cạnh tôi.

“Khương Mạt.”

“Vâng.”

“Anh muốn em.”

Tôi mở to mắt kinh ngạc: “Cái, cái gì?”

Lệ Đằng nghiêm , giọng trầm thấp: “Anh nói, anh muốn em.”

“Hả?”

Tôi nhất thời không nên hiểu nào, nên trả lời nào.

Anh muốn tôi?

Là muốn kiểu tôi đang nghĩ sao?

Chuyện này cần phải bàn bạc sao?

Anh ấy hỏi tôi, tôi phải trả lời nào đây?

Tôi né tránh ánh mắt Lệ Đằng, tay vô thức nắm chặt chăn.

Lệ Đằng chậm rãi mở miệng: “ lần đầu tiên gặp em, anh muốn em rồi.

“Lần này em tới, anh từng nghĩ em rời xa anh.”

“Ngay cả Trần cũng có nhìn ra anh có ý với em, có em ngốc ngốc chờ anh về hủy hôn.”

“Ban đầu anh định đợi qua 30 ngày mới nói với em.”

“Nhưng lần này em dọa anh , khoảnh khắc đó, toàn thân anh căng cứng, tim bị bóp nghẹt, anh không dám tưởng tượng nếu không tìm thấy em…”

Lệ Đằng siết chặt nắm tay, nói thẳng thừng.

“Vì vậy, Khương Mạt, anh không buông tay em, cũng không cùng em hủy hôn.”

“Em…”

Tôi không phải nói gì, vẫn đang cố gắng tiêu hóa những lời Lệ Đằng nói, anh nâng cằm tôi lên, áp môi .

Tùy chỉnh
Danh sách chương