Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi ngây người khi nghe mẹ chồng nói câu đó.
“Mẹ, mẹ nói sao cơ? Tiểu Lan đem vàng của con cất vào két ngân hàng rồi à?”
“Không phải Lục Đãng đã nói với con là mượn tạm để làm lễ, xong xuôi sẽ trả lại y nguyên sao? Sao giờ lại thành đồ của Lữ Tiểu Lan luôn rồi?”
Gương mặt mẹ chồng lóe lên một tia chột dạ, miệng lại thản nhiên đáp:
“Của cô, của tôi, của ai mà là người một nhà? Khách sáo làm gì! Người bụng dạ hẹp hòi mới hay để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy!”
Tôi quay sang chồng, mong anh ấy nói giúp mình đôi . Dù sao thì ngũ đó cũng là lễ vật duy nhất anh khi cưới tôi.
Thế chồng tôi chỉ nhíu mày tôi:
“Thôi , mẹ nói cũng đúng mà. Người một nhà, không cần phân chia rạch ròi như vậy. Lục Phong là em trai ruột anh, nó cưới vợ thì vợ chồng mình góp một chút cũng là chuyện làm.”
“Chỉ là mấy món vàng thôi mà, cho rồi thì cho đi, đừng nhỏ nhen như vậy.”
“… phải lúc trước chúng ta đã bàn là giữ lại chỗ vàng đó để này làm của hồi môn cho con gái sao? Giờ thì…”
“Đủ rồi!” – Lục Đãng cau có cắt ngang, “Con cái gì chứ? Em vào nhà anh bao lâu rồi mà còn sinh nở được gì, nhắc đến chuyện con cái làm gì?”
“Tiểu Lan vừa mới về làm dâu, em cũng được lên chức chị dâu, xưa nay vẫn có câu ‘chị dâu như mẹ’, em tặng quà gặp mặt cho em dâu là lẽ đương nhiên!”
Tôi tức đến bật cười. Hóa ra mẹ con họ lấy đồ của tôi đem tặng để làm màu, ra vẻ hào phóng?
“thể hiện” thì sao không dùng đồ của mình, lại nhòm ngó đến mấy món vàng của tôi?
“Chị dâu như mẹ à? Lục Đãng, người ta làm chị dâu thay mẹ khi em chồng không còn mẹ, lẽ… anh cũng không có mẹ luôn chắc?”
Tôi vừa dứt , mẹ chồng tức nổi giận, chỉ vào mặt tôi mắng xối xả:
“Con tiện nhân , vì mấy món vàng mà trù ẻo tôi ch//ết hả? Quả nhiên là gái quê, vô học, cả nhà đều mất nết!”
“Tôi nói cho cô biết, bà đây bao giờ ưa nổi cô! Cô là thứ đàn bà không biết đẻ, vàng bạc để cô cũng chỉ là lãng phí!”
“Tiểu Lan bầu ba tháng rồi! Đừng nói là số vàng đó, ngay cả căn nhà mới các người vừa , cô cũng phải ngoan ngoãn dâng lên cho tôi!”
Bốp!
Một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi. Là Lục Đãng.
“ , cô mẹ nó đủ ?! Nói cho rõ, ngũ đó là tôi cho cô lúc cưới, giờ tôi ai là quyền của tôi. Cô lấy tư cách gì mà đòi?”
Tôi người đàn ông mà tôi đã yêu suốt tám năm qua, lòng lạnh toát.
“Lục Đãng, anh nói cho rõ xem, số vàng đó là dùng tiền của ai không?”
2
Nhà tôi tuy ở nông thôn, nhiều đời trồng dược liệu quý kinh tế khá nhà Lục Đãng – người tự nhận là “trai phố lớn” – rất nhiều.
khi lên đại học, tôi sự kiên trì của anh ta làm cảm động, chấp nhận quen nhau.
Khi biết ba mẹ tôi mỗi tháng đều gửi 5 nghìn cho tôi tiêu vặt, Lục Đãng tức không cam tâm.
Anh ta viện cớ “sợ tôi tiêu hoang”, bắt tôi giao toàn tiền cho anh giữ, mỗi tháng chỉ lại cho tôi 500 tệ.
Tôi không chịu, thì anh ta ôm tôi dỗ dành:
“Bé con à, anh làm vậy là nghĩ cho tương lai của chúng ta. Em không biết đâu, hồi lên đại học anh từng cãi nhau với mẹ vì tiền nong, anh đã thề này cưới vợ sẽ không lấy tiền bà ấy .”
“Lúc đó anh không ngờ sẽ gặp em sớm như vậy, không ngờ bản thân lại cưới em ngay tức.”
“Nếu chúng ta định cưới khi tốt nghiệp, thì bây giờ phải bắt đầu tiết kiệm tiền cưới từ khi còn đi học.”
“Gần đây anh vừa học vừa đi làm thêm, lại đang nghiên cứu khởi nghiệp, sợ không kịp kiếm đủ tiền. Vậy hay là… em anh giữ tiền đi, coi như mình cùng tích lũy. Nếu lúc cưới anh kiếm đủ, thì mình lấy tạm tiền đó dùng. Anh hứa, này sẽ trả lại em gấp mười lần!”
Lúc đó tôi yêu đến mụ mị đầu óc, chỉ mong được cưới sớm, ngu ngơ tin anh ta, đem toàn tiền gửi vào “quỹ chung” của hai đứa.
Bốn năm trôi qua chớp mắt. Đến khi tốt nghiệp, Lục Đãng không những không kiếm được đồng , mà còn làm hao hụt một nửa số tiền tôi đã gửi.
vì tôi yêu anh ta, vẫn chấp nhận cầu hôn vào ngày ra trường.
Dù bố mẹ phản đối kịch liệt, tôi vẫn một mực chống đối, quyết lấy cho bằng được.
Kết quả là ba mẹ tức đến nỗi tuyên bố từ mặt, không cho thêm đồng .
Biết tôi không có của hồi môn, mẹ chồng khinh tôi ra mặt. Không sính lễ, cũng không ngũ .
Không còn cách khác, tôi đành rút nốt trăm nghìn còn lại “quỹ chung”, tự mình đi ngũ với Lục Đãng, rồi đăng ký kết hôn.
Vậy mà bây giờ, Lục Đãng lại lớn tiếng bảo đó là vàng anh ta cho tôi?
Làm sao tôi không tức cho được?
tôi lật bài, Lục Đãng mất mặt, cơn giận bùng lên:
“ , không ngờ cô bây giờ lại biến thành người tính toán như thế! Tiền của ai thì đã sao, đã là vợ chồng rồi, tiền của cô phải cũng là của tôi à?”
Tôi cười lạnh:
“Lục Đãng, để tôi nhắc cho anh một câu: vàng là tài sản riêng của vợ hôn nhân.”
“Các người tự tiện đem tài sản cá nhân của tôi đi tặng người khác, tôi hoàn toàn có quyền đòi lại. Nếu các người không trả, vậy thì tôi sẽ đích thân đến tìm Lữ Tiểu Lan lấy lại.”
Lữ Tiểu Lan lúc đó đang ở trên lầu, tôi không tin với ầm ĩ như vậy mà cô ta lại không nghe thấy gì.
Chỉ có một khả năng duy nhất: Là người được hưởng lợi, cô ta đang nhàn nhã ngồi xem một màn hổ đấu.
Nghĩ đến đây, tôi giả vờ như không có gì, định bước lên tầng.
Không ngờ vừa nhấc chân lên, đã Lục Đãng giật mạnh kéo xuống.
3
“Em đi thử xem! , hôm nay em nhất định vạch trần hết để tôi mất mặt đúng không?”
Gương mặt Lục Đãng giận dữ đến mức tôi từng thấy bao giờ, khiến tôi thoáng sững lại.
Mẹ chồng cũng nhân cơ hội đẩy tôi ra:
“Tôi nói cho cô biết, Tiểu Lan đang ma//ng th//ai ba tháng. Cô mà làm cô ấy hoảng loạn, ảnh hưởng đến cháu đích tôn của tôi, tôi lộ/t d/a cô đấy!”
Tốt, tốt lắm. Hóa ra hôm nay cái nhà này định đồng loạt trở mặt trước mặt tôi!
Chỉ tiếc tôi là kiểu người cấm thì làm.
Họ không cho tôi lên lầu, tôi phải lên!
Tôi giả vờ dịu giọng, rồi thừa lúc bọn họ sơ hở, nhanh như chớp phóng lên lầu hai, “rầm” một tiếng đá bật cửa phòng của Lữ Tiểu Lan, đó tức khóa trái lại từ bên .
Mẹ chồng Lục Đãng tôi nhốt ngay ngoài cửa, còn Lữ Tiểu Lan thì đứng đờ người tôi.
“Chị dâu? Chị… chị lên đây làm gì vậy?”
“Làm gì à?” – Tôi lạnh giọng – “Lữ Tiểu Lan, đừng diễn . Cùng là hồ ly tinh sống nghìn năm, đừng bày cái vẻ giả nai . Trả vàng cho tôi!”
“Vàng gì cơ? Chị dâu, chị nói linh tinh gì vậy? Em lấy vàng của chị hồi ? Đừng có vu khống trắng trợn!”
“ ngũ hôm qua mẹ cho cô, là mượn từ chỗ tôi. Giờ cô trả lại tôi là xong chuyện.”
Nghe đến đây, cô ta vô thức kéo chăn lên che lại.
“Là mẹ cho tôi đấy nhé! Tôi không quan tâm mẹ lấy ở đâu ra, đã tôi thì là của tôi. Chuyện giữa chị bà ấy, chị tự đi mà giải quyết, đừng có lôi tôi vào!”
Ánh mắt tôi lóe lên khi thấy hành động lấp liếm đó. Linh cảm trỗi dậy, tôi lao nhanh tới, giật mạnh chăn lên.
Trước mắt tôi là… một đống vàng cùng tiền mặt nằm la liệt trên giường!
Không cần nói cũng biết, cái loại mê tiền như cô ta tối qua ôm đống này ngủ ngon lành thế .
Hóa ra cái chuyện “đã đem cất vào két sắt ngân hàng” chỉ là cái cớ mẹ chồng Lục Đãng dựng lên để lừa tôi!
Tôi buồn dây dưa thêm, tức với chộp lấy ngũ của mình định rời đi.
Lữ Tiểu Lan nhanh chặn lại, lao vào giằng co với tôi:
“ , bỏ ra! Đây là đồ của tôi! Chị trắng trợn cướp sao? Chị làm chị dâu kiểu gì mà thừa lúc em trai tôi đi đồ ăn sáng lại lên đây bắt nạt một bà bầu như tôi? Cẩn thận cậu ấy về thì không tha cho chị đâu!”
Cô ta gào toáng lên:
“Mẹ ơi! Anh Đãng ơi! Mau lên đây! cướp vàng của con! A a, bụng con đau , đứa cháu đích tôn nhà họ Lục sắp ép ra mất rồi! Cứu con với! Ai đó mau giúp con!”
Vừa dứt , tiếng đập cửa vang rầm rầm bên ngoài.
Đúng như tôi đoán, cứ nhắc đến “cháu đích tôn” là mẹ chồng như phát cuồng. Bà ta xưa nay nổi tiếng keo kiệt, vậy mà lần này màng gì, chạy vào bếp vớ luôn con da//o phay, ché//m rầm rầm ba phát là phá được cửa.
Bà ta lao thẳng vào, nhắm ngay cái hộp tôi mà nhào tới giật lại.
Tôi lách người né gọn, bà ta loạng choạng mất thăng bằng, thế là va thẳng vào người Lữ Tiểu Lan phía đối diện.
Hai người cùng không giữ được thế đứng, ngã ngửa ra .
“Tiểu Lan!”
Lục Đãng vừa vào đến nơi đã hét to, mắt trợn ngược vì lo lắng. Anh ta không thèm để ý đến mẹ mình đang lăn dưới đất, mà chạy ngay tới đỡ Lữ Tiểu Lan vào lòng.
“Rầm!” – Mẹ chồng ngã mạnh xuống sàn, miệng gào ầm lên:
“A a a, trời ơi cái eo của tôi! Tôi đau ! Tôi không nhúc nhích được rồi!”
Lúc này Lục Đãng mới chịu quay lại mẹ, vội vàng cúi xuống đỡ bà lên.
Vừa chạm vào, mẹ chồng đã rú lên như ma khóc quỷ gào, khiến anh ta sợ đến không động .
Anh ta quay lại trừng mắt quát tôi:
“ , em điên thật rồi! xem em gây ra chuyện gì kia kìa! Cầu trời hôm nay mẹ Tiểu Lan không sao, nếu không tôi nhất định bắt em trả giá!”
Nói xong, anh ta lại lo lắng quay sang chăm sóc mẹ mình.
Tôi liếc mắt, thấy Lữ Tiểu Lan vừa rồi còn la hét đau đớn giờ lại lóe lên nét mặt kỳ lạ.
đến vài giây , cô ta cũng ôm bụng gào lên:
“Đau đau ! Anh Đãng, em đau bụng ! Có khi đứa bé xảy ra chuyện rồi không?”
vừa ra khỏi miệng, Lục Đãng tức quăng luôn mẹ mình sang một bên, bế thốc Lữ Tiểu Lan lên giường, nhẹ nhàng đặt xuống.
“Tiểu Lan, em cố chịu một chút! Anh gọi cấp cứu ngay đây, anh sẽ không để em con có chuyện gì đâu!”
4
Giờ đây, mắt Lục Đãng chỉ còn Lữ Tiểu Lan.
Gương mặt anh ta hoảng hốt, cảm giác đó không giống một ông anh chồng lo cho em dâu… mà giống một thứ gì đó còn đáng sợ nhiều.
Một ý nghĩ kinh khủng vụt qua đầu tôi, tim tôi như rơi thẳng xuống đáy vực.
“Còn đứng đó làm gì?! Không biết đi chăm mẹ tôi à?”
Lục Đãng trừng mắt ra lệnh cho tôi.
Cũng được, đã hỗn loạn đến mức này thì cứ nhân cơ hội này mà “mượn sóng bẻ măng”.
Nghĩ vậy, tôi khẽ khàng ngồi xuống, ánh mắt tỏ vẻ đáng thương mẹ chồng. Tôi ghé sát tai bà ta, thì thầm:
“Bà thấy ? Bà Lữ Tiểu Lan ngã cùng lúc, đứa con trai mà bà một nuôi lớn ấy, lại chọn chạy đến đỡ cô ta trước.”
“Trần Thục Phân, xem ra mắt anh ta, bà cũng gì tôi.”
Mẹ chồng tức im bặt, không còn gào rú , mà tôi bằng ánh mắt chất chứa u oán.
Tôi hiểu bà ta. Chồng mất sớm, một nuôi lớn hai đứa con trai, bà ta luôn có một thứ chiếm hữu bệnh hoạn với con trai cả.
Cũng chính vì thế, lần đầu tiên tôi theo Lục Đãng về ra mắt, bà ta đã không ưa tôi ra mặt, không ngừng bóng gió móc mỉa.
Tôi khi đó còn tưởng mình làm gì sai, suốt ngày tự trách bản thân.
Cho đến đêm tân hôn, bà ta viện đủ lý do không cho tôi Lục Đãng ở riêng với nhau, nửa tiếng là gõ cửa một lần.