Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8

Cha tôi run lên bần bật, trừng mắt không thể tin nổi, dường như không thể hiểu sự phản kháng của tôi.

Tôi đứng dậy, thuận thế hất tay ông ra.

Ông đã lớn tuổi, thân thể bệnh tật hành hạ nên béo nặng nề, trọng tâm không vững.

“Rầm” một tiếng ngã ngồi xuống đất, chiếc gậy chống cũng “loảng xoảng” rơi.

“Khương Duật.”

Mẹ tôi định răn dạy nghiêm khắc, nhưng lại ánh mắt như thú dữ thoát lồng của tôi dọa sợ.

Cha tôi ngồi trên đất, tay vào tôi vẫn còn run rẩy.

… cái đứa bất hiếu này. Cút ! Cút khỏi họ Khương!”

Tôi cúi ông, ngữ khí bình tĩnh lạ thường.

“Đúng ý .”

“Cha, cha đã già .”

muốn xem, bằng mấy đứa trai vô dụng bên ngoài của cha, liệu có chống đỡ nổi họ Khương không.”

Tôi có năng lực, có tham vọng, rời khỏi họ Khương cũng có thể sống rất tốt.

tôi đã quỳ quá lâu, quên mất rằng khi đứng lên tôi đã cao họ .

xong, tôi quay rời , không hề ngoảnh lại.

Phía sau, tiếng gào thét giận dữ của cha tiếng gọi hoảng hốt của mẹ.

Máu tươi chảy dọc ngón tay nhỏ xuống đất, nở ra bông hoa yêu kiều rực rỡ suốt cả đường.

Ra ngoài quá vội vàng, tôi mang điện thoại.

Tôi đứng thẫn thờ bên vệ đường, bấm số điện thoại đã thuộc nằm lòng.

Điện thoại gần như nhấc máy ngay lập tức.

“Alo?”

của Thương Từ mang vẻ khàn khàn vì đ.á.n.h thức.

“Khương Duật?”

Khoảnh khắc nghe thấy anh, mũi tôi cay xè.

Tôi mang mũi nặng nề, trong bối rối:

“Thương Từ… tôi… tôi bỏ …”

“Đứng yên đó, gửi định vị tôi. Tôi ngay.”

Thương Từ rất nhanh.

Ánh đèn xe xé toang màn đêm, dừng lại trước tôi.

Anh xuống xe, lập tức cởi áo khoác của mình quàng tôi.

Sau đó, anh cẩn thận tránh vết thương trên tay tôi, bế ngang tôi lên, đặt vào ghế phụ lái, thắt dây an toàn.

Động tác nhẹ nhàng như thể đang nâng niu một báu vật hiếm có.

Trở về căn hộ tầng cao nhất của anh ở trong thành phố.

Thương Từ tìm hộp thuốc, nhanh nhẹn rửa vết thương, sát trùng băng bó tôi.

Dung dịch sát trùng chạm vào vết thương gây ra một chút đau nhói, tôi không kìm rụt lại.

Anh cúi nhẹ nhàng thổi vào vết thương của tôi.

“Nếu đau thì tôi biết.”

“Đừng nhịn.”

Anh dịu dàng dỗ dành tôi.

Tôi khuôn anh đang tập trung, hàng mi dài đổ bóng nhạt dưới mí mắt.

“Tưởng Mộc Trạch muốn ngủ với tôi, tôi không đồng ý nên đã ném anh ta thương.”

tôi rất khẽ, mang nỗi sợ hãi không chắc chắn.

Thương Từ khựng lại một chút, ánh mắt trầm tĩnh kiên định tôi.

“Khương Duật, rất tốt.”

đã bảo vệ bản thân, bảo vệ giới hạn của mình.”

Nước mắt không báo trước lăn dài xuống.

“Thương Từ… tôi không muốn ở đây nữa…”

Tôi nghẹn ngào, như thể cuối cùng cũng tìm một lối thoát.

Tôi lần tiên bộc lộ sự yếu đuối của mình với anh.

“Ở đây đâu đâu cũng ký ức không tốt… tôi không thở nổi…”

Anh đưa tay, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt của tôi.

, chúng ta rời khỏi đây.”

“Nhưng bây giờ tôi còn ba mươi triệu tiền gửi tiết kiệm thôi.”

“E không thể quay lại công ty nữa, nếu thua kiện ly hôn, có lẽ còn phải mất một khoản.”

Tôi có chút lo lắng anh, ngón tay bấu chặt vạt áo.

Thương Từ bật cười, ngồi xổm trước tôi ngẩng tôi.

“Tiểu phú bà, thì hình như vẫn giàu tôi.”

năm nay Thương Từ vội vàng đứng vững trong giới kinh doanh, số tiền kiếm đều dùng để mở rộng.

Xét về tài sản, anh thực sự không bằng Khương Duật.

Tôi hơi sững sờ, bản năng nhíu mày.

năm này anh gì thế? Hiệu quả công ty tệ .”

Thương Từ khiêm tốn lắng nghe, áp vào lòng bàn tay cô nhẹ nhàng cọ xát.

“Ừm, tôi sẽ tự kiểm điểm.”

nên sau này còn phải phiền dạy tôi .”

Thương Từ đưa tôi về mẹ anh ngay trong đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Ánh nắng xuyên qua tấm rèm voan mỏng, trong không khí thoang thoảng một mùi hương ấm áp của thức .

Tôi có chút mơ màng bước ra khỏi phòng khách, thấy trên bàn đã bày đầy món điểm tâm nóng hổi.

Một phụ nữ hiền thục mặc tạp dề hoa, mái tóc dài búi cao đang từ bếp bưng ra một đĩa rau xào vừa mới chế biến.

Thấy tôi, trên bà lập tức nở nụ cười dịu dàng, kèm chút áy náy:

“Ôi chao, có phải dì cháu tỉnh giấc không? Mới sáu giờ , cháu mau về ngủ thêm .”

“Không… Không ạ, cháu có đồng hồ sinh học quen , giờ tự dậy ạ.”

Tôi đứng sững tại chỗ, có chút bối rối.

Sự quan tâm chân thành từ lớn tuổi như thế này, đối với tôi quá đỗi xa lạ.

“Thảo nào.”

“Thằng nhóc Tiểu Từ đó, trước khi ra ngoài cứ giục dì, bảo dì nấu cơm sớm một chút, dì còn thắc mắc nó không lớn nữa mà thèm cái gì chứ. cháu ngồi , còn vài món nữa, dì nhanh thôi.”

Tôi bàn đầy ắp bữa sáng, vội vàng xua tay:

“Dì ơi, không cần đâu ạ, đã lắm , không hết…”

“Không đâu, không đâu.” Mẹ Thương Từ cười , tay chân thoăn thoắt quay vào bếp, từ bên trong vọng ra: “Dì cũng không biết cháu thích gì, nên món một chút, thể nào cũng có món cháu thích.”

Tôi đứng tại chỗ, không hiểu sao lại có chút muốn khóc.

Cánh cửa phòng khách vang lên tiếng động, Thương Từ mở cửa bước vào, tay xách một túi giấy mới toanh.

Anh thấy tôi đứng bất động trong phòng khách, liền ngẩn .

Tùy chỉnh
Danh sách chương